Tiểu Nho đang chơi rất hưng phấn thì đột nhiên thấy có người lạ đi tới, cô bé lập tức mở to hai mắt nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, tiếng nói trong trẻo cất lên “Chú à, chú là ai vậy?”
Đào Dục Huyên vứt nốt số cánh hoa còn lại trong tay xuống mặt đất, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt thâm trầm nhìn Vũ Văn Vĩ Thần không nói lời nào.
Vũ Văn Vĩ Thần nhìn hai đứa trẻ một chút, sau đó mới hỏi: “Các cháu ở chỗ này làm gì?”
“Tiểu Nho đang chơi mưa hoa, chú có muốn tham gia với chúng cháu không?”
Tiểu Nho hết sức nhiệt tình mời Vũ Văn Vĩ Thần tham gia cái mà cô bé gọi là trò chơi này. Đôi mắt to xinh đẹp cười híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, rất giống với Đào Du Du ở một số thời điểm nào đó.
“Cháu cũng là con của Đào Du Du?” Vũ Văn Vĩ Thần không đáp lại lời mời của Tiểu Nho mà dời ánh mắt qua Đào Dục Huyên đang bình tĩnh đứng ở một bên. Mặc dù cậu nhóc không lên tiếng nhưng vẫn có thể khiến người khác có cảm giác rất mãnh liệt. Điều này làm cho anh không khỏi sinh ra cảm giác tò mò đối với cậu nhóc.
“Vâng” Đào Dục Huyên gật đầu, trả lời rất ngắn gọn, không dài dòng.
Vũ Văn Vĩ Thần không ngờ Đào Du Du lại là mẹ của hai đứa trẻ này. Nhìn bề ngoài có lẽ tuổi của chúng cũng ngang ngang nhau, diện mạo cũng tương tự vài phần, chắc là sinh đôi rồi.
Vũ Văn Vĩ Thần thoáng nhớ lại, nếu như Đào Du Du thật sự là người mà anh muốn tìm thì hai đứa bé này có quan hệ gì với anh không?
Giả thiết vừa được đưa ra, trong lòng Vũ Văn Vĩ Thần chợt giống như có từng đợt sóng lớn trào dâng. Anh nhịn không được mở miệng hỏi: “Các cháu năm nay mấy tuổi rồi?”
“Bốn tuổi ạ. Tên cháu là Tiểu Nho đó chú.” Tiểu Nho nhanh nhảu trả lời câu hỏi của Vũ Văn Vĩ Thần, còn tiện thể khoe luôn cả cái tên đáng yêu của cô bé nữa, nụ cười trên mặt rạng rỡ vui vẻ.
Bốn tuổi. . . . . .
Vũ Văn Vĩ Thần âm thầm tính toán ở trong đầu một chút. Nếu như tất cả không phải là sự trùng hợp thì xem ra Đào Du Du càng ngày càng gần với mục tiêu mà anh tìm kiếm rồi.
“Vậy cha của các cháu đâu?”
Vũ Văn Vĩ Thần vội hỏi ra nghi vấn lớn nhất ở trong lòng. Nếu Đào Du Du không sinh con của người khác thì anh nhất định phải điều tra kỹ thân phận của hai đứa bé này mới được.
Căn cứ vào tài liệu anh cho người điều tra, trước khi xuất ngoại, Đào Du Du chỉ là một nữ sinh cấp 3. Nhân phẩm, học vấn đều ưu tú, trong hồ sơ tư liệu của cô không có chuyện gì không là tốt, ngay cả bạn trai cũng không có. Cho nên xét về mặt thời gian, cô hoàn toàn có thể là cô nữ sinh đêm đó ở cùng với anh.
“Mẹ nói Tiểu Nho cùng anh trai sinh ra từ tảng đá nên không có cha đâu.” Lắc đầu một cái, vẻ mặt Tiểu Nho mờ mịt nói.
“Sinh ra từ tảng đá. . . . . . cái này mà cũng nói ra được.” Nghe được câu trả lời của Tiểu Nho, Vũ Văn Vĩ Thần cảm thấy thật buồn cười. Anh đưa tay lên sờ đầu Tiểu Nho rồi nói:
“Cháu đói bụng chưa? Có muốn cùng chú dùng bữa tối không?”
“Không cần đâu ạ, mẹ nói lát nữa sẽ đưa cháu với anh trai về nhà bà cô ngoại, chúng cháu ăn cơm ở đó được rồi. Cám ơn chú!” Lễ phép từ chối lời mới của Vũ Văn Vĩ Thần, Tiểu Nho quay sang nhìn Đào Dục Huyên một cái rồi hỏi:
“Anh ơi, còn bao lâu nữa mẹ mới hết bận?”
“Làm sao anh biết?” Đào Dục Huyên nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn không hiểu sao lại trở nên căng thẳng.
Lúc này, Đào Du Du đã sắp xếp xong xuôi toàn bộ, sau khi dặn dò phòng bếp chuẩn bị mang thức ăn lên, cô gọi điện thoại vào văn phòng của Tổng thống để mời Vũ Văn Vĩ Thần xuống dùng bữa.
Chuông báo gọi vang lên một lúc lâu nhưng vẫn không thấy ai bắt máy, Đào Du Du tắt điện thoại, cô hỏi nhân viên phụ trách qua bộ đàm về vị trí của Vũ Văn Vĩ Thần hiện giờ. Kết quả cô nhận được lại là ngài Tổng thống đang ở trong vườn hoa cùng trò chuyện với hai đứa trẻ. Đào Du Du hốt hoảng, lập tức nhấc chân chạy như bay về phía vườn hoa.
Cô thực sự rất lo lắng, nếu chẳng may hai đứa nhỏ không cẩn thận mạo phạm ngài Tổng thống tính tình quỷ dị này thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
Với kinh nghiệm là một người đáng thương bị anh dùng thủ đoạn hèn hạ uy hiếp, Đào Du Du cực kỳ rõ ràng, tuyệt đối không nên chọc vào ngài Tổng thống đáng kính của chúng ta.
Thoáng cái đã chạy tới vườn hoa, Đào Du Du nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần hình như đang cùng hai cục cưng nhà mình nói chuyện gì đó, cô không suy nghĩ nhiều chạy tới chen vào giữa bọn họ. Kéo hai đứa bé ra sau lưng mình, vẻ mặt hoảng sợ áy náy nhìn Vũ Văn Vĩ Thần nói:
“Cái này. . . . . . Thật xin lỗi ngài Tổng thống. . . . . . Con. . . . . . con của tôi còn nhỏ không hiểu chuyện. Nếu có lời nào mạo phạm đến ngài, tôi thay mặt bọn trẻ thành thật xin lỗi.”
Vũ Văn Vĩ Thần thấy bộ dạng Đào Du Du khẩn trương căng thẳng như vậy thì trên mặt nở một nụ cười nhạt, khẽ nhíu lông mày nhìn cô nói: “Tôi muốn mời hai đứa nhỏ cùng dùng bữa tối, cô thấy sao, có thể chứ?”
“Hả. . . . . . Chuyện này. . . . . . Cái này. . . . . .” Trong lòng Đào Du Du biết rõ, ngoài miệng thì anh đang hỏi ý kiến của cô, nhưng trên thực tế lời nói kia của anh tuyệt đối không cho phép cô cự tuyệt rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!