Sau khi Tĩnh Tử rời đi, cô đi đến chỗ Triệu Nho và Dương quản gia đang ngồi bên bàn ăn.
Triệu Nho phát hiện ra cô, liền mỉm cười nói: “Buổi sáng tốt lành.”
“Hai vị sớm.” Cô cũng lễ độ chào lại, sau đó ánh mắt lại nhìn vào Dương quản gia.
“Chúng tôi cũng mới bắt đầu dùng bữa sáng. Nếu không ngại, thì cùng ngồi với nhau đi.” Dương quản gia rất khách khí ngẩng đầu cười với cô, sau đó mời.
Đào Du Du vốn có mục đích này, với thế đối với lời mời của Dương quản gia cảm thấy rất vui, cô gật đầu ngồi xuống, không bao lâu, có người đem bữa sáng đến trước mặt cô.
“Ở lại phủ Tổng thống một đêm không biết Đào quản gia đã quen chưa?” Ăn được một nửa, Dương quản gian chợt để ly sữa trong tay xuống, nhìn Đào Du Du rồi hỏi.
“A, nói thế nào đây, dù sao tôi mới đến có một ngày đầu tiên, cái gì cũng không quen thuộc, sao lại nói quen thuộc hay không quen thuộc?” Cười ảm đạm, Đào Du Du trả lời.
“Vậy, từ từ sẽ có thói quen thôi.” Dương quản gia nghe vậy, gật đầu cười nói.
“Ngày hôm qua Dương quản gian nói muốn cảm ơn tôi đã đến, thay thế vị trí của ông, không biết lời này có thể hiểu là sao?” Gặp đề tài đã mở ra, Đào Du Du cũng không khách khí nữa, cô dừng dao nĩa đang múa máy trong tay, sau đó nhìn về phía Dương quản gia hỏi.
Triệu Nho ngồi một bên nghe Đào Du Du nói vậy, nhất thời biến động thanh sắc.
“Vậy này sao, Đào quản gia, cho phép tôi nhắc nhở cô một chút, cô còn mười phút để dùng bữa sáng, lúc tam giờ rưỡi, cần phải đến phòng ngủ ngài Tổng thống gọi ngài ấy rời giường, trước chín giờ phải chuẩn bị bữa sáng cho ngài ấy ăn xong, bởi vì bắt đầu từ chín giờ trở đi sẽ có người liên tiếp ra vào phủ Tổng thống để báo cáo tình hình công việc cho ngài ấy.” Dương quản gia nói xong, sau đó cầm khăn ở trước mặt lên lau miệng.
“Cái…. Cái gì? Muốn tôi gọi ngài Tổng thống rời giường sao?” Đào Du Du hơi khó hiểu nhìn về phía Triệu Nho.
“Đây luôn là công việc của quản gia.” Triệu Nho hình như sợ đem chuyện này ôm vào người, vội vàng từ chối.
Đào Du Du cảm giác, việc trước tiên Dương quản gia muốn cảm ơn cô, đó chính là ám chỉ việc này.
Lòng đang nghi ngờ nhìn hai người đàn ông ngồi trước mặt liếc nhau một cái, ngược lại nhìn vẻ mặt của bọn họ cũng không có nhiều biến hóa, vì thế trong miệng mình đang nhét miếng sandwich, sau khi nuốt một ngụm sữa, cô suy nghĩ, mặc kệ như thế nào, nếu như đã đến đây, cho dù là đầm rồng hang cọp, cô cũng phải kiên trì lên.
Cái mạng nhỏ bé bị người khác túm trong tay đều bị bẻ gãy đôi cánh thiên sứ, tất cả mọi người hãm hại không nổi! Có phải không?
Lúc cô ăn xong bữa sáng chuẩn bị ra khỏi phòng ăn, liền thấy Tĩnh Tử đã làm xong bữa sáng rồi chờ đợi ở bên ngoài phòng ăn.
Thấy Đào Du Du đi ra, cô ta tiến lên chào hỏi: “Đào quản gia, kế tiếp chúng ta sẽ đi lên lầu ba, đến phòng chính của ngài Tổng thống gọi ngài ấy rời giường, sau ngày hôm nay tôi đưa cô đi, cô phải nhớ kỹ đường đi, ngày mai có thể tôi sẽ không đưa cô đi nữa rồi.”
“Ách….. Được, nhưng mà vì sao?” Đào Du Du gật đầu lại nhịn không được lên tiếng hỏi.
“Là như vậy, lầu ba hiện ngài Tổng thống đang ở ngoại trừ quản gia và trợ lý riêng của ngài ấy còn lại không cho phép bất kỳ người ngoài nào khác bước chân vào. Ngài Tổng thống không thích có quá nhiều người ngoài xuất hiện trong không gian riêng của ngài ấy.” Tĩnh Tử nói xong, lại nhấc chân bước về phía trước.
Đào Du Du nhanh chóng theo kịp, trong lòng đối với ngài Tổng thống Vũ Văn Vĩ Thần này có rất nhiều nghi vấn.
Kiếp tiếp là chín cong mười tám quẹo, liên tục hai cầu thang dài, rốt cuộc cũng đến lầu ba.
Đứng ở cầu thang lầu ba, Tĩnh Tử lại không đi tiếp, cô dừng bước lại nói với Đào Du Du: “Đào quản gia, tôi đưa cô đến đây, cô theo hành lang này đi về phía trước, đếm đến căn phòng thứ 6 đó là phòng ngủ chính của ngài Tổng Thống, phòng ngủ của ngài ấy cũng không khóa lại, sau khi cô đi vào, việc đầu tiên gọi ngài ấy tỉnh lại, sau đó đem kem đánh răng bóp lên trên bàn chảy đánh răng, đem nước súc miệng đến tay ngài ấy, vẫn phải nhớ đem khăn mặt vắt thật sạch đưa cho ngài ấy, nhớ kỹ, đừng quá nóng, ngài Tổng thống không thích khăn mặt quá nóng….”
“Gì?” Đào Du Du nghe vậy, hoàn toàn trợn tròn mắt.
Này nha người này còn khó hầu hạ hơn so với con cô.
“Cô mau đi đi, thời gian không còn nhiều lắm.” Đào Du Du không kịp ngây người đã khôi phục lại, Tĩnh Tử đứng một bên thúc giục cô.
“Biết rồi.” Rất bi thống lên tiếng, Đào Du Du bước từng bước nặng nề đi về phía phòng ngủ của Vũ Văn Vĩ Thần.
Căn phòng thứ sáu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!