Giây phút giao thừa tuy đẹp nhưng lại trôi qua rất nhanh, lúc Hạ Ly tiễn Trần Nguyệt Cầm và Hoàng Minh ra về thì cũng đã hơn 1 giờ sáng.
"A Cảnh anh xem cửa sổ đã khoá chưa, chúng ta đi ngủ thôi."
Hạ Ly vươn vai vừa đi vào phòng ngủ còn chưa kịp ngã lưng xuống thì đã bị người ôm lấy từ phía sau.
Trần Cảnh ôm cơ thể mềm mại cô trong lòng khẽ cúi đầu thì thầm dụ dỗ.
"Giao thừa mà em, đi ngủ sớm làm gì?"
Hạ Ly chớp mắt nghiêng đầu qua.
"Anh không buồn ngủ à?"
Trần Cảnh thừa cơ hội hôn chụt lên má cô.
"Ừ... muốn cùng em làm vài việc."
"Việc gì?"
Hạ Ly buồn ngủ nên có chút ngơ ngác, Trần Cảnh vẫn không chịu buông tha tiếp tục dụ dỗ.
"Chiếc váy ngủ lần trước em hứa sẽ mặc cho anh ngắm mà, hôm nay giao thừa mặc màu đỏ cho có không khí."
Hạ Ly ngẩn tò te giờ mới hiểu anh muốn làm cái gì, cô nhớ đến chiếc váy ngủ mua hôm đi trung tâm thương mại với Nguyệt Cầm vẫn còn treo trong tủ không khỏi bất đắc dĩ cười cười, anh thật là muốn có cục cưng đến nghiện rồi sao.
"Ly Ly được không em? Em không được học xấu quỵt nợ anh đấy."
Thấy cô im lặng Trần Cảnh hơi vội cọ cọ mặt vào cổ cô, khiến Hạ Ly chịu nhột cười thành tiếng.
"Em mặc là được rồi mà anh đừng cọ nữa."
Hạ Ly cũng không đắn đo quá nhiều vốn là mua về mặc cho anh ngắm, giờ anh đòi cô mà không mặc thì hơi phí nhỉ?
Cầm áo ngủ vào phòng tắm thay ra, Trần Cảnh vẫn ngồi trên giường chờ đợi cô. Giao thừa năm nay anh muốn "cầu quýt dừa đủ bầu".
*Quýt: quấn quýt (trong sáng lên nào)
Lạch cạch một tiếng Hạ Ly chầm chậm bước ra khỏi phòng tắm đi về phía Trần Cảnh, đèn trong nhà đã tắt hết chỉ chừa mỗi đèn ngủ, ánh đèn mờ ảo vừa đủ soi sáng bóng hình yểu điệu của cô.
Da cô rất trắng mặc lên màu đỏ lại càng trắng hơn, chiếc váy hai dây xẻ ngực sâu bao lấy hai điểm mềm mại, chất váy mỏng nhẹ xuyên thấu chỉ che qua mông quả thật là mặc như không mặc.
Trần Cảnh vốn đã chuẩn bị tâm lý sẵn nhưng khi thật sự nhìn thấy cô ăn mặc bạo dạn thế này thì xuýt chút nữa đã chảy máu mũi.
Hạ Ly lần đầu mặc loại quần áo khiêu chiến thế này nên có hơi không quen, đứng trước mặt anh cô hơi ngập ngừng hỏi:
"A Cảnh, em mặc thế này có kì lắm không?"
Trần Cảnh vươn tay kéo cô ngồi lên đùi mình, anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve eo cô. . Truyện Đông Phương
"Trông em rất đẹp."
Hạ Ly hơi xấu hổ mỉm cười.
"Thật sao?"
"Anh lừa em bao giờ chưa?"
Trần Cảnh vừa nói vừa hôn lên khoé mắt cô, Hạ Ly mềm mại ôm lấy cổ anh. Hơi thở anh bắt đầu gấp gáp xoay người đem cô đặt dưới thân.
Anh si mê nhìn cô gái như yêu tinh đang ôm cổ mình, anh không hôn mà chỉ nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve khắp cơ thể cô.
"Ưm."
Cảm nhận được ngón tay anh đang thâm nhập trong cô, Hạ Ly cắn môi níu lấy cổ anh xuống tìm kiếm môi anh mà hôn lên.
Tay còn lại của anh không rảnh trực tiếp kéo dây áo cô xuống để lộ ra một bên no đủ đầy đặn, rời khỏi môi cô anh há miệng ngậm lấy nó yêu chiều khắc hoạ từng đường nét.
Đem quần áo trên người mình lột sạch trước, sau đó Trần Cảnh lại không khách khí kéo một cái đem chiếc váy ngủ của cô xé làm hai.
"Anh... em mới mặc một lần thôi đấy."
Hạ Ly đang trong cơn say tình cũng tỉnh mộng tiếc hùi hụi cái váy ngủ.
Trần Cảnh tách chân cô ra gấp gáp muốn tiến vào còn bận tâm đến cái gì đâu.
"Lần sau anh đưa em đi mua cái khác, hừ."
Cuối cùng cũng cho vào anh thoả mãn hít vào một hơi, mê luyến hôn lên trán cô một cái.
"Ly Ly, sinh cho anh một bé cưng đi."
"Được... nhưng, anh chậm một chút sâu quá."
Hạ Ly níu chặt lấy vai anh thừa nhận từng lần xâm lược của anh, Trần Cảnh nghe cô kêu không ngừng lại mà còn tăng nhanh tốc độ hơn.
Hai thân thể quấn quýt nhau không rời, từng tiếng kêu yêu kiều và từng tiếng va chạm khiến cho ánh đèn ngủ như xấu hổ mà ngày càng mờ ảo hơn.
Một đêm giao thừa nóng bỏng Hạ Ly xác định đêm nay không thể đi ngủ sớm được với Trần Cảnh rồi.
Nơi thì người người hạnh phúc, có nơi lại hiu quạnh khác thường.
Trên giường lớn Lương Cảnh Chi không một mảnh vải che thân gương mặt phiếm hồng hai mắt đầy ánh nước nghiêng người chống đầu nằm trên giường.
Từ Khiêm thì ngồi ở mép giường hút thuốc trên eo chỉ quấn mỗi cái khăn, trong căn phòng tràn ngập hương vị kích tình vừa nhìn liền biết hai người vừa làm chuyện gì xong.
Đem đầu thuốc dập tắt, Từ Khiêm hờ hững nói:
"Cảnh Chi, chúng ta chia tay đi."
Lương Cảnh Chi còn đang lân lân sau khi làm tình nghe thấy liền ngồi bật dậy không thể tin hỏi:
"Anh nói cái gì?"
Từ Khiêm thở dài xoay người đối diện với cô ta.
"Anh nói, chúng ta chia tay đi."
Sau khi nói chuyện với Hạ Ly ở bệnh viện ngày đó anh ta như ngộ nhận ra được rất nhiều điều, mà việc đầu tiên mà anh ta muốn làm nhất là chia tay với Lương Cảnh Chi.
"Lý do."
Sau thoáng kinh ngạc Lương Cảnh Chi liền lấy lại tinh thần, cô ta hơi tựa lưng lên đầu giường khinh miệt nhìn Từ Khiêm.
"Để tôi đoán xem, chắc là vì Hạ Ly nhỉ?"
Từ Khiêm nhíu mày với dáng vẻ xa lạ này của cô ta.
"Không liên quan đến cô ấy, năm xưa là anh có lỗi với em mấy năm này ở bên nhau ngoại trừ trách nhiệm ra anh vẫn không thể yêu em được, anh không muốn chậm trễ cả hai nên chúng ta dừng lại ở đây thôi."
Lương Cảnh Chi xùy một tiếng nhìn Từ Khiêm như nhìn thằng ngu.
"Chia tay thì chia tay dù sao tôi cũng chán ngán anh lắm rồi."
"Em!"
Từ Khiêm trợn mắt vốn muốn chia tay hoà bình, nhưng xem ra Lương Cảnh Chi cũng không phải người dễ nắn bóp như vẻ ngoài.
"Nếu anh không chia tay thì tôi cũng sẽ chia tay thôi, qua lại bao nhiêu năm anh cũng chỉ mê đắm làm tình với tôi, anh tưởng tôi ngu đến mức không nhận ra sao?"
Cô ta cười khẩy, không để ý bản thân đang loã thể cô ta nghiêng người qua trêu chọc vẽ vòng tròn trước ngực Từ Khiêm.
"Nhưng mà cũng không chỉ có tôi ngu, mà anh cũng vậy thôi há há."
Lương Cảnh Chi cười rộ lên khiến mày Từ Khiêm nhíu chặt anh bắt lấy tay đang làm loạn của cô ta, nghi hoặc hỏi:
"Cô có ý gì?"
Lương Cảnh Chi rút tay lại nhếch môi cười mỉa.
"Anh nghĩ đêm đó mình vô tình xảy ra quan hệ với tôi sao?"
Sau thoáng suy nghĩ Từ Khiêm bỗng nhớ đến hương kích tình tìm được ở nhà Lương Cảnh Chi lần trước, anh ta trừng to mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm cô ta.
"Là cô!"
Đến nước này rồi Lương Cảnh Chi cũng không cần giấu giếm làm gì, cô ta cực kỳ tự tin đón nhận ánh mắt Từ Khiêm.
"Là tôi thì sao? Anh vẫn ngu ngốc bị tôi quay vòng vòng suốt mấy năm nay đấy thôi, còn ra vẻ dằn vặt vì không thể theo đuổi Hạ Ly tiếp nữa chứ, đúng là thằng hề."
Từ Khiêm tức đến run người đứng bật dậy đưa tay chỉ vào Lương Cảnh Chi nửa ngày cũng không thốt ra lời.
"Vì sao cô phải làm như vậy hả?"
Bao năm vì áy náy mà nhường nhịn cô ta đủ đường giờ nhìn lại thì sao, anh ta chẳng khác con cờ trong tay cô ta.
"Vì tôi ghét Hạ Ly, tôi muốn cướp tất cả mọi thứ của nó. Anh yêu nó tôi liền bỏ thuốc anh, còn không phải anh vẫn ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi đấy sao?"
Từ Khiêm cảm thấy cực kỳ xa lạ với Lương Cảnh Chi ở trước mặt này, một cô ta đầy ích kỷ, ghen tị, hẹp hòi.
"Cô điên rồi!"
Đúng! Là điên, năm đó cô ta vẫn còn trong trắng chỉ vì muốn cướp đồ của Hạ Ly mà không tiếc tất thảy.
Nghĩ đến đây Từ Khiêm như nhớ ra gì đó, anh ta muốn cười mà cười không nổi.
"Cô muốn chia tay tôi, chẳng lẽ là nhắm đến Trần Cảnh rồi sao?"
Nếu như đúng như những anh ta suy đoán, Lương Cảnh Chi ganh tị hơn thua với Hạ Ly như thế, trước tiên là anh ta bây giờ tới Trần Cảnh đi?
Lương Cảnh Chi nghe được thì nhếch môi quyến rũ cười tươi, cô ta dùng ngón tay quấn một sợi tóc chơi đùa.
"Lần này anh thông minh hơn rồi nhỉ."
Quả nhiên.
Từ Khiêm lùi về sau một bước khinh thường xùy một tiếng, chút cảm tình nhiều năm qua còn lại với Lương Cảnh Chi cũng hoàn toàn tiêu tán.
"Vậy tôi cũng muốn khuyên cô một câu, khéo chơi chết chính mình."
Trần Cảnh không giống như anh ta, ít nhất anh ta cảm nhận được người đàn ông đó vừa hung ác bạo ngược nhưng lại cực kỳ thông minh.
Lần đánh nhau đó Từ Khiêm đã nhận ra được một điều ở Trần Cảnh, Hạ Ly là điểm mấu chốt quyết định mức độ bạo ngược của anh ta.
Lương Cảnh Chi năm lần bảy lượt gây sự với Hạ Ly, không khéo có ngày Trần Cảnh "xử" luôn cô ta.
Lương Cảnh Chi cười khẩy không đem lời Từ Khiêm nói để vào tai.
"Anh lo cho mình trước đi."
Từ Khiêm không nói tiếp vơ lấy quần áo mặc vào rồi rời đi, từ nay về sau anh ta sẽ chẳng liên hệ gì với Lương Cảnh Chi nữa.
Mà Từ Khiêm cũng không ngờ rằng lời cảnh báo của anh ta ngày hôm nay sẽ trở thành sự thật, Lương Cảnh Chi tự "chơi" chết chính mình.
Thanh Nhã Nguyễn thị
Con này ko biết đâu là giới hạn thì cũng Có ngày sẽ bị thiêu trong lửa thôi 😏😏