Editor: Hạt Hướng Dương + Beta: Khiết Dĩ ThanhHứa Dệt còn đang kinh ngạc khi gặp được đàn anh trong nhà ma mới mở này, các nữ sinh cùng trường cũng đã bắt đầu kích động.
Nam thần!!! Nam thần trong truyền thuyết đẹp trai đến mức nổ tung, hiện tại lại đang đứng ở trước mặt!!!
Hôm nay bọn họ đánh bậy đánh bạ giẫm lên vận may cứt chó gì vậy?
Ngôi nhà ma này lấy “trường học ma” làm chủ đề, cho nên các nhân viên qua lại trong đại sảnh đều mặc đồng phục học viện thủy thủ, trang điểm cũng nhẹ nhàng mang khí chất của học sinh.
Lúc này, sau quầy ngoại trừ Thương Ôn Hứa ở đó, thì còn có một nam một nữ ngồi ghế bên cạnh.
Thương Ôn Hứa đứng dậy, hai nhân viên vốn đang ở một bên nhìn trộm anh hồi lâu cũng theo sát nhau đứng lên tiếp khách.
Hứa Dệt bị đàn anh nhìn chăm chú từ nãy đến giờ, trên mặt bất giác có chút khô nóng, cằm cô hơi thu lại, dịu dàng giải thích vấn đề anh vừa hỏi: “Em cũng mới biết, hoạt động buổi chiều của câu lạc bộ là đến nhà ma chơi.”
Thương Ôn Hứa nhìn cô gái nhỏ hồi lâu, chỉ cảm thấy bộ dáng cô lẩm bẩm nói chuyện thật sự rất đáng yêu. Hành động bây giờ của cô giống như một đứa trẻ chạy trốn ra ngoài chơi vậy, bị ba mẹ phát hiện, ngay cả nhìn anh một cái cũng không dám.
Trông anh nghiêm túc quá à?
Thương Ôn Hứa hoài nghi trong lòng.
Bình thường các nữ sinh không có việc gì đều lướt Weibo dạo chơi trên diễn đàn trường, cho nên nhìn thấy Thương Ôn Hứa và Hứa Dệt không coi ai ra gì, nhất thời nghĩ đến bài viết ồn ào một tuần trước.
Mà quan hệ giữa Hứa Dệt và Thương Ôn Hứa, giờ phút này trong mắt mọi người cũng không rõ ràng, nữ sinh hip hop ở một bên dùng khuỷu tay chạm vào cánh tay Hứa Dệt, nhỏ giọng hỏi: “Hai người là quan hệ bạn bè nam nữ sao?”
Giọng nói của nữ sinh mơ hồ có thể truyền vào tai Thương Ôn Hứa. Hứa Dệt vừa định trả lời, thì người đàn ông nho nhã lễ độ nói trước khi cô mở miệng: “Mọi người đều là bạn học của Hứa Dệt, hôm nay tình cờ lại ở đây, có thể miễn phí cho mọi người chơi thoải mái.”
Nghe vậy, Hứa Dệt nhất thời quên trả lời câu hỏi của nữ sinh hip hop, kinh ngạc khẽ há miệng nhìn anh.
Ngay lập tức, tầm mắt cô vô tình đụng vào đôi mắt trong suốt của anh.
Thương Ôn Hứa đợi cô nhìn qua liền mỉm cười, nụ cười ấm áp kia thiếu chút nữa đã khiến Hứa Dệt thất thần.
Một màn này rơi vào trong mắt nữ sinh khác, người đàn ông kia nhìn trông rất thân thiện, một chút cũng không giống như lời đồn lạnh lùng và khó ở chung.
Anh nói như vậy, quan hệ giữa Hứa Dệt và anh tự nhiên bị mọi người vạch vào cột “Chắc là người yêu”.
Vào lúc này, nữ sinh cùng khóa với Hứa Dệt mạnh dạn đặt câu hỏi: “Đàn anh, anh làm như vậy sẽ không bị trừ lương sao?”
Lúc đến mọi người thấy Thương Ôn Hứa ngồi ở quầy, phản ứng đầu tiên đều là anh làm việc ở đây.
“Không, tôi coi như là nửa ông chủ ở đây.” Thương Ôn Hứa nói xong liền quay đầu nhìn nhìn màn hình theo dõi rồi bảo hai nhân viên công tác: “Lát nữa đưa cho mỗi người bọn họ một cái lệnh bài, rồi dẫn bọn họ vào trong.”
Nhìn bộ dạng của anh, thật sự không cần lấy tiền.
Nhất thời Hứa Dệt không biết phải làm sao, “Đàn anh…”
Thương Ôn Hứa quay đầu lại nhìn cô, cho rằng cô không dám đi vào, thân mật hỏi: “Làm sao vậy? Em sợ sao?”
Hứa Dệt vội vàng lắc đầu, “Không phải.”
Nhân viên công tác lúc này đã lấy ra hộp đựng đồ, phân phát cho mỗi người một cái lệnh bài.
Mà tác dụng của lệnh bài này chính là dùng để bảo vệ bản thân, không bị “ma quỷ” bắt vào trong căn phòng nhỏ tối tăm chỉ có một mình.
“Mọi người đi theo tôi.” Phân phát xong, nhân viên công tác vươn tay ra làm động tác “mời” về phía lối vào.
Ngôi nhà ma này nằm ở tầng trệt dưới lòng đất, với sáu phòng kinh dị khác nhau và được kết nối lại, nhân viên đưa họ vào khu vực chờ để xem video giới thiệu và giải thích các quy tắc của trò chơi.
Trước khi vào cửa, phải để điện thoại di động, đèn pin và đồ vật có giá trị khác trong két sắt ở khu vực chờ.
Cứ sáu người một nhóm đi vào, trong thời gian vào cửa ải không được đá, đánh, nhục mạ nhân viên, không được phá hủy tài sản công.
Khi qua ải, nếu gặp quỷ nhất định phải hét lớn “Ta có lệnh bài”, như vậy quỷ sẽ không mang người vượt ải một mình vào căn phòng tối.
Nếu sợ không dám tiếp tục đi về phía trước, người vượt ải có thể vẫy tay chào camera phía trên, phát ra tín hiệu cầu cứu, sau đó sẽ có nhân viên công tác tiến vào dẫn người chơi rời đi.
Thành viên trong câu lạc bộ lần này tổng cộng có mười ba người, nếu là chia sáu người một nhóm, nhất định sẽ có nhóm thêm một người.
Mọi người ở khu vực chờ xem giới thiệu xong, đã có dấu hiệu sợ hãi. Vừa nghe xong quy tắc, mấy người lập tức run rẩy chia nhóm.
Hứa Dệt không cùng các cô ấy vào khu chờ, cô ở bên ngoài nói mấy câu với đàn anh rồi mới đi.
Chờ cô vào bên trong, nữ sinh hip hop vỗ đùi một cái, mới phản ứng được các cô thế nhưng lại quên Hứa Dệt, “Tôi đã cảm giác hình như thiếu cái gì đó, còn Chi Chi nữa, làm sao bây giờ?”
Trong khoảng thời gian ngắn, mấy chị em đã chia thành nhóm xong lộ ra vẻ mặt khó xử.
Ở khu vực chờ có nhóm năm người, nhân viên công tác thấy vậy liền xếp cô vào nhóm đó, “Vừa vặn nhóm này có năm người, bạn cùng các cô ấy một nhóm đi trước, được không?”
“Có thể.” Hứa Dệt không muốn để cho tất cả mọi người khó xử, lập tức gật đầu đáp ứng.
Đến lượt nhóm của Hứa Dệt chính thức tiến vào nhà ma, mấy chị em trong câu lạc bộ nhao nhao vây quanh bên cạnh cổ vũ cô.
Lúc đứng ở cửa, một cô gái thấp bé có chút ngượng ngùng hỏi Hứa Dệt: “Cậu có sợ không?”
Hứa Dệt mở to đôi mắt đơn thuần vô hại, trả lời vô cùng bình tĩnh: “Không sợ.”
Hứa Dệt chân chính bước vào nhà ma cùng với năm nữ sinh khác trong nhóm, năm nữ sinh kia mới đến phòng đầu tiên đã bị âm thanh khủng bố cùng với căn phòng đen kịt không nhìn rõ đường dính đầy “vết máu” dọa đến run rẩy.
Hứa Dệt dùng sức mở to hai mắt muốn phân biệt ra thứ gì đó trong bóng tối, để tìm được con đường có thể đi tới phòng tiếp theo.
Nhưng còn chưa kịp thấy rõ, âm thanh khủng bố càng lúc càng lớn, đèn trong phòng lúc sáng lúc tối, “tử thi” trang trí khắp nơi cùng các loại dược phẩm vết máu loang lổ trở nên đặc biệt bắt mắt.
“Cậu… Không phải cậu không sợ sao? Cậu tới dẫn đường đi…” Nữ sinh đi đầu tiên thét chói tai nhét cây nến điện tử trong tay mình vào trong ngực Hứa Dệt.
Mọi người nghe thấy tiếng của nữ quỷ trong hiệu ứng, vừa la hét vừa chạy loạn như ruồi không đầu trong căn phòng đầu tiên, Hứa Dệt cũng từ người cuối cùng, biến thành người dẫn đường đi đầu tiên.
“Vậy các cậu theo sát tôi nhé.” Hứa Dệt quay đầu lại thiện ý nhắc nhở các cô, nhưng giọng nói mềm mại của cô so với tiếng thét chói tai cao hơn rất nhiều decibel mà nói, quả thực là không có tác dụng gì.
“Mau tìm đường đi, mẹ mẹ mẹ, mẹ ơi cứu mạng!”
“Tôi có lệnh bài, tôi có lệnh bài. Cầu đại ca đừng bắt tôi!”
“Là ai, cậu nhanh nhanh tìm đường dẫn chúng tôi ra ngoài đi.”
“Ah ah! Ah, ah! Đừng làm tôi sợ——”
***
Hứa Dệt: “…”
Tai cô sắp nổ tung.
Hứa Dệt cầm nến đi về phía trước, phía sau có một nữ sinh đã sợ hãi đến mức run rẩy bắt đầu kéo quần áo mũ của cô, cô không thoải mái nhíu mày, quay đầu tốt tính mà thương lượng với nữ sinh phía sau: “Có thể không kéo mũ của tôi không?”
“A——”
“A ————”
“Ah!!!!”
Đáp lại cô là tiếng hét vô hạn tuần hoàn, tiếng sau so với tiếng trước còn cao hơn.
Hứa Dệt khóc không ra nước mắt, cô yên lặng đi về phía trước, nghĩ thầm quần áo của mình cũng không nên bị kéo biến dạng như này QAQ
Thật vất vả lắm mới mang theo các cô ấy vào phòng thứ hai, nhân viên công tác giả quỷ trong phòng trên mặt vẽ lớp trang điểm đỏ tươi khoa trương vô cùng, nhân lúc mọi người không chú ý đột nhiên âm thầm gào thét một tiếng vọt ra.
“A a a a a a a a a!”
Các nữ sinh bị dọa thét lên so với vừa rồi lại cao hơn vài decibel, dưới chân theo bản năng vọt về phía trước, “ác quỷ” đi phía sau đuổi theo không rời, trong chốc lát mấy nữ sinh giống như ngựa hoang trật khớp, theo bản năng chạy trốn, ai cũng không để ý đến ai.
Hứa Dệt bị mấy cô ấy điên cuồng doạ sợ, cô đi ở phía trước, đang muốn mở cửa phòng thứ ba thì mấy người phía sau dùng sức đánh mạnh vào cửa.
Tay nắm cửa đặt dưới cánh tay nhỏ bé của cô khiến Hứa Dệt đau đớn kêu một tiếng, hai tay cô giống như hộ vệ chống đỡ mấy nữ sinh đang hoảng loạn, “Mọi người đừng chen chúc, những thứ này đều là giả, không cần sợ hãi.”
“A a a a a a a a.”
Tiếng thét đinh tai nhức óc xuyên thủng tầng mây, mọi người đắm chìm trong bầu không khí khủng bố mà mình tưởng tượng, căn bản không ai nghe được lời của Hứa Dệt cả.
Các cô ấy không ngừng ép Hứa Dệt lên tường, vừa chen chúc vừa hô: “Đường ra ngoài ở đâu vậy? Thật sự khủng khiếp, tôi muốn ra ngoài!”
Sự việc phát triển theo hướng mất khống chế, nhân viên giả quỷ vừa thấy tình huống không ổn, vội vàng dừng lại hành động dọa người của mình, nói không nên lời nhắc nhở: “Cửa ở ngay trước mặt, đừng chen chúc.”
Hứa Dệt bị bọn họ ép vào trong cùng, lưng dựa vào tường có chút ngã quỵ, nghe được nhân viên công tác nói như vậy, thì cô mới cảm giác được không khí chung quanh mình rốt cuộc cũng rộng rãi hơn.
Họ lùi lại vài bước, không ngừng thúc giục cô: “Đừng chặn cửa, mau mở cửa đi.”
“Đúng vậy, cậu chắn ở đó làm cái gì, mở cửa nhanh đi.”
***
Hứa Dệt giật giật bả vai và cánh tay vừa rồi bị đập vào tường, đi sang bên cạnh nhường đường, “ác quỷ” rất chuyên nghiệp, vào lúc này cũng không quên phát ra âm thanh khủng bố thê lương để hù dọa, mấy nữ sinh không dám dừng lại tại chỗ, đồng loạt mở cửa tiến vào phòng thứ ba.
Ngay sau đó, trong phòng kia lại truyền ra tiếng kêu thảm thiết đột phá chân trời, Hứa Dệt dừng tại chỗ, cảm thấy hai chân nặng trĩu, một chút cũng không muốn đi thêm bước nữa.
Cánh tay và bả vai còn đau đớn, cùng với tiếng thét chói tai của mấy nữ sinh vừa rồi, làm cho tâm tình chơi vui vẻ ban đầu của cô trong nháy mắt biến mất.
Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng chịu qua ủy khuất lớn như vậy.
“Grừ—” “Ác quỷ” nhe răng trợn mắt vây quanh, không ngừng giả mặt quỷ hù dọa.
Không khí xung quanh toát lên vẻ âm u, hiệu ứng hình ảnh kinh dị và cảnh 3D thực tế tất cả đều kích thích bộ não thần kinh của con người.
Nhưng Hứa Dệt một chút cũng không cảm thấy sợ hãi, hiện tại cô chỉ cảm thấy âm thanh đinh tai nhức óc, tiếng thét chói tai của đồng đội khiến người ta phiền não.
Chắc là “ác quỷ” trước mắt cũng cảm giác được có gì đó không thích hợp, hắn còn tưởng rằng mình đã dọa con gái nhà người ta, lập tức xấu hổ dừng tại chỗ, giơ móng vuốt sắc bén không biết làm sao.
Ai ngờ khi “ác quỷ” cho rằng cô gái nhỏ đang yếu ớt trước mặt bĩu môi, một giây sau sẽ khóc, thì cô lại chủ động yêu cầu: “Tiểu quỷ, ta thương lượng với ngươi một chuyện.”
“Nếu không, ngươi vẫn nên bắt ta vào căn phòng tối đó đi.”
Cô đột nhiên cảm thấy rằng chơi một mình có vẻ thú vị hơn T_T
Thương Ôn Hứa vẫn luôn theo dõi camera từ khi Hứa Dệt bước vào căn phòng đầu tiên, sợ cô sẽ sợ hãi.
Khi anh thấy cô bé bị mấy nữ sinh kia vô tình chèn ép vào tường, anh lập tức đứng ngồi không yên, lo lắng chạy tới phòng thứ hai từ lối vào của nhân viên.
Rõ ràng là trong hoàn cảnh vô cùng ồn ào nhưng khi cô nói chuyện, dường như mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh.
“Ác quỷ” đang nghĩ sẽ làm như ý cô, không ngờ lúc này liếc thấy một bóng người đứng ở bên cạnh, Hứa Dệt còn buồn bực, tại sao gương mặt hung thần ác sát của “ác quỷ” đột nhiên trở nên vặn vẹo.
Ngay khi “ác quỷ” há miệng muốn thét lên, Thương Ôn Hứa đi tới, giọng nói dễ dàng nhận ra trong tiếng ồn ào: “Là anh.”
Sau đó, Hứa Dệt nhìn thấy rõ ràng “quỷ” trước mắt như là bị nghẹn một chút, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc của đàn anh, giơ tay lên dùng ngọn nến hướng về phía phát ra âm thanh, bước hai bước nhảy đến trước mặt anh, kinh hỉ nói: “Đàn anh, anh cũng muốn giả quỷ sao?”
Ngọn nến được Hứa Dệt giơ lên trước mặt, ánh sáng màu đỏ chiếu rọi gương mặt mềm mại của cô, trong bầu không khí âm u này…
Cũng lộ ra vài phần u ám.
Mấu chốt là, cô gái nhỏ ngây ngô nhoẻn miệng cười với anh, bộ dáng ngốc nghếch làm cho người ta cảm thấy bất đắc dĩ lại buồn cười.
Thương Ôn Hứa theo bản năng gật đầu, xem như đáp lại.
Nghe vậy, Hứa Dệt nhìn lướt qua anh hai lần, nghi hoặc: “Nhưng mà, đàn anh bây giờ một chút cũng không giống quỷ mà, anh cũng không có trang điểm.”
Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn còn nghiêm túc chỉ chỉ “ác quỷ” đứng ở một bên dọa cô.
Thương Ôn Hứa nhìn theo ánh mắt cô, chỉ thấy một gương mặt tươi tắn rực rỡ, tràn ngập quỷ dị đập vào mắt mình.
“……”
Để cho anh ăn mặc như vậy, còn không bằng trực tiếp đi chết luôn.
Hứa Dệt tiếp tục chớp chớp mắt nhìn anh: “Đàn anh, anh giả quỷ phải có bộ dáng của quỷ chứ.”
Thương Ôn Hứa: “…”
Bên tai ngoại trừ âm thanh của nhà ma cùng với tiếng thét chói tai không ngừng truyền ra từ các phòng khác, gian phòng thứ hai nhất thời có vẻ…yên lặng hơn một chút.
Trong đầu Thương Ôn Hứa nhanh chóng xoay chuyển, anh trầm mặc trong giây lát, đột nhiên gọi cô: “Bạn nhỏ Hứa Dệt.”
“Hả?”
Thương Ôn Hứa: “Anh là quỷ tốt, bảo vệ em.”
Hứa Dệt: “Hả?”
Hình như là luật chơi không có đề cập đến điều này?
Giọng nói của Thương Ôn Hứa nhu hòa, thanh âm mang theo ý cười, tiếp tục nói: “Quỷ tốt, không cần trang điểm cầu kỳ như thế kia.”
Nhân viên trang điểm: …
Tôi nằm không cũng trúng đạn.