Editor: Hạt Hướng Dương + Beta: Khiết Dĩ ThanhSau khi Hứa Dệt giúp Thương Ôn Hứa tìm được quyển sách như lời anh nói, thì cô cảm thấy, đàn anh thực sự đang trêu đùa cô.
Đó là một cuốn sách về lập trình ngôn ngữ máy tính, mà anh ấy lại nói với cô là huyền huyễn, cô gần như tin vào điều đó.
Mắt thấy sắc trời đã tối dần, hai người từ hiệu sách đi ra thuận tiện đi qua siêu thị lấy đồ, sau đó cùng nhau đi về phía toà nhà.
Thương Ôn Hứa mím chặt môi, hiện tại anh chỉ cần nghĩ đến việc cô gái nhỏ sẽ trở về ăn cơm tối với anh trai hàng xóm kia. Chậc, trong lòng anh có một loại cảm xúc không nói nên lời.
Người đàn ông chân dài thường bước nhanh hơn, nhưng anh cố tình đi chậm lại. Trong lòng Hứa Dệt lại nghĩ, nếu tới nhà làm khách thì không thể để cho người ta chờ đợi được, liền bước đi nhanh một chút.
Kết quả đi một lúc, cô phát hiện đàn anh vốn đang đi bên cạnh đột nhiên biến mất, trong lòng cô hoảng hốt vội vàng xoay đầu tìm người.
Không nghĩ tới lúc quay lại, vừa vặn đối diện với đôi mắt hơi không vui của anh, đuôi mắt anh kéo dài, mặt không thay đổi đi theo phía sau.
Như là đang suy nghĩ chuyện gì đó đến xuất thần, ngay cả cô gái nhỏ dừng lại lúc nào cũng không biết.
A… Anh sắp va vào mình!
Hứa Dệt nhìn bóng dáng người đàn ông trực tiếp đi về phía mình, lúc này biểu cảm nhỏ bé của cô trở nên vô cùng hoảng sợ.
Hứa Dệt bước chân lộn xộn, muốn trốn sang bên cạnh nhường đường cho anh.
Thương Ôn Hứa vừa vặn hoàn hồn lại, cũng không muốn va vào cô, ai ngờ bước chân anh lại giống cô, hai người cứ như vậy mà đụng vào nhau.
Túi đồ ăn vặt của Hứa Dệt nằm trong tay Thương Ôn Hứa, khi đụng phải Hứa Dệt theo bản năng giơ hai tay lên, đặt ở trước ngực anh.
Thương Ôn Hứa chỉ thấy đôi tay nhỏ bé kia chống trên ngực mình, mềm mại như bông, anh cũng không dám tiến thêm bước nữa, cả người đứng yên tại chỗ, tay xách đồ ăn vặt đỡ ở bên cạnh cô, sợ cô sẽ ngã xuống.
Anh cúi đầu, vừa vặn có thể ngửi thấy trong không khí mùi sữa nhàn nhạt trên người cô, ngọt ngào đến mức khiến anh không nhịn được mà dùng đầu lưỡi chọc vào má mình.
“Em xin lỗi…” Hứa Dệt cảm thấy mình không còn mặt mũi gì đối mặt với đàn anh nữa, cô bối rối rời khỏi lòng Thương Ôn Hứa, khí huyết dâng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn “ầm” một tiếng đỏ ửng, ngay cả đầu lỗ tai cũng đỏ như muốn nhỏ ra máu.
Cô chưa từng tiếp xúc gần gũi với nam sinh như vậy, cô cúi thấp đầu, hai tay ôm má mình cúi xuống xin lỗi anh vài cái nhìn vô cùng áy náy.
Thương Ôn Hứa thấy vậy bất đắc dĩ thở dài, anh và cô từ khi quen biết đến bây giờ, cũng không biết cô đã xin lỗi anh bao nhiêu lần rồi.
Rõ ràng lần này, là do anh thất thần mới có thể đụng phải con gái nhà người ta, cô lại hành động như “xâm phạm” anh vậy.
Sao bây giờ còn có một cô gái đơn thuần như thế?
Thương Ôn Hứa hai tay đều xách túi, không tiện đưa ra đỡ bả vai bảo cô đừng cúi đầu nữa, anh rũ mí mắt, đột nhiên cúi đầu gọi một tiếng: “Bạn nhỏ Hứa Dệt.”
Hai tay Hứa Dệt còn che trên gò má mình, cô khom người cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt hươu lộ ra từ kẽ ngón tay chỉ dám nhìn chằm chằm mũi giày mình.
Mái tóc dài của cô bởi vì động tác cúi đầu mà từ sau tai bay tới phía trước, gió thổi qua, nó tùy ý bay nhảy trước mắt Thương Ôn Hứa.
Trong lòng Thương Ôn Hứa ngứa ngáy như mèo cào vì mái tóc tung bay và đôi tai nhỏ hồng hào trước mặt
Cô gái nhỏ đang khom lưng, vì xưng hô đột ngột của anh mà dừng động tác dừng, Thương Ôn Hứa môi khẽ cong, cười cười trêu ghẹo: “Có phải anh cũng nên lễ thượng vãng lai cúc cung*, coi như là bái thiên địa với bạn nhỏ Hứa Dệt không.”
(*Lễ thượng vãng lai: làm lễ có qua có lại.)
(*Cúc cung: cúi mình làm lễ.)
Bái thiên địa?
Nghe vậy, Hứa Dệt bỗng dưng đứng thẳng dậy, với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết ngôn tình Trung Quốc và nước ngoài từ xưa đến nay, cô lập tức hiểu nhầm nửa câu nói sau của đàn anh.
“Không được.” Cô rùng mình miệng từ chối.
“Ồ?” Thương Ôn Hứa nhướng mày, ý tứ đùa giỡn trong mắt rất rõ ràng, “Vì sao không được?”
“Bởi vì… Bởi vì bái thiên địa là…”
Mặc dù cô đã đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình, nhưng trong cuộc sống thực, cô vẫn là một con hổ giấy, chạm vào là cháy, khuôn mặt xấu hổ đỏ ửng lên.
Cô không biết phải nói gì mới đúng.
Thương Ôn Hứa vừa thấy bộ dáng này của cô, thì đã biết chắc chắn cô suy nghĩ lệch lạc rồi.
Rõ ràng đơn thuần vô cùng, vừa trêu chọc cô sẽ đỏ mặt, không nghĩ tới cũng có lúc sẽ hiểu lầm.
“Bạn học nhỏ, em nghĩ vậy?” Giọng nói từ tốn của Thương Ôn Hứa vang lên trên đỉnh đầu.
Người đàn ông dời mắt đi, khuôn miệng giãn ra, cuối cùng vẫn không nhịn được khẽ cười thành tiếng, đôi mắt dưới ánh trăng lưu quang lấp lánh, phong tình vạn chủng.
Anh mở miệng, mỉm cười: “Muốn nói là vợ chồng, có phải còn thiếu hai bước không?”
Vợ chồng không chỉ phải bái thiên địa, mà còn phải bái cao đường và phu thê giao bái.
Hứa Dệt: “….”
Ý thức được mình đã nghĩ sai, cô xấu hổ hận không thể đi vào bụi cỏ bên cạnh đào một cái hố chôn mình.
Thương Ôn Hứa lại đặt tầm mắt lên trên người cô gái nhỏ, bộ dáng che mặt hiện tại của cô, sợ là vĩnh viễn cũng không muốn bỏ ra.
Người đàn ông vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, hắng giọng quyết định không trêu chọc cô nữa, sợ cố quá thành quá cố.
Anh cất bước, đi ngang qua Hứa Dệt, nhắc nhở cô: “Đi thôi, không phải còn muốn trở về ăn cơm tối sao?”
Đặc biệt bỏ qua bốn từ “anh trai hàng xóm”.
Điện thoại để trong túi đột nhiên rung lên không ngừng, Hứa Dệt nghe tiếng nhìn qua, thấy đàn anh hai tay đều xách túi không tiện, lập tức lấy túi của mình từ trong tay anh, “Đàn anh mau nghe điện thoại đi.”
Thời điểm này còn gọi điện thoại cho mình, chắc cũng chỉ có hai người trong nhà, anh lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn qua màn hình.
Quả nhiên.
Vốn nghĩ sắp về đến nhà rồi, có đón hay không cũng không có vấn đề gì lớn, đối phương đơn giản là muốn thúc giục anh nhanh chóng trở về, không thể thả bồ câu dưới lầu.
Nhưng cô gái nhỏ trước mắt còn đang chờ đợi mình, thấy anh nhìn cô một cái, cô còn tưởng rằng anh ngại nghe điện thoại ở trước mặt, nên lập tức rất ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh bồn hoa bên kia, cả người đều là bộ dáng “Anh nghe đi, em không nghe lén”.
Thương Ôn Hứa bật cười, vẫn nhận điện thoại trong tay.
Chỉ nghe bà Ôn ở đầu dây bên kia rất chính trực nói với anh: “Con trai à, mẹ con đột nhiên có việc, tiệc gia đình bị hủy bỏ, bây giờ đang tăng ca ở công ty.”
Buổi tối hôm nay khuôn miệng cười của Thương Ôn Hứa cũng sắp cứng ngắc, hiện tại lại hưng phấn tràn ngập trong đáy mắt.
Bà Ôn ở đầu kia chắc hẳn cũng tưởng tượng ra con trai mình bây giờ có biểu cảm gì, giọng nói của bà thản nhiên: “Còn nữa, ba con đi cùng mẹ, đi gấp cơm còn chưa nấu đâu, nếu không con trở lại trường ăn đi, dù sao trước khi con ra ngoài khẳng định cũng muốn trở lại trường học…”
“Con được tự do, mẹ thả con đi.”
Bất tri bất giác, Ôn phu nhân ở bên kia lại muốn diễn kịch Quỳnh Dao.
“……”
Chắc hẳn là trong lòng đã có kịch bản, chỗ nào cũng là sân khấu.
Thương Ôn Hứa nhìn cửa căn hộ nhà mình cách đó không xa, sắc mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng, thâm trầm.
Không có bữa tiệc với gia đình ở tầng dưới, anh thậm chí không thể ăn một bữa cơm ở nhà.
Gió đêm thổi lay động cành lá, Thương Ôn Hứa bây giờ giống như một cây bắp cải bị ghét bỏ trên mặt đất, không xứng có được tình yêu.
Mấu chốt nhất chính là, anh ra ngoài quá vội cũng không mang theo chìa khóa.
Trường học à, anh không muốn trở về cũng phải trở về.
Hứa Dệt lúc này đang ôm đồ ăn vặt ngồi xổm bên bồn hoa đếm kiến, trong đầu có chút hỗn loạn, đột nhiên xuất hiện một đôi chân dài, trên đỉnh đầu vang lên tiếng đàn anh nói, “Đi thôi.”
Thương Ôn Hứa đưa Hứa Dệt đến dưới lầu cũng không cùng nhau đi vào, Hứa Dệt còn nghi hoặc vì sao đàn anh không vào, Thương Ôn Hứa liền lên tiếng, giọng điệu lười biếng: “Về đến nhà thì gửi wechat, anh sẽ không vào, anh về trường học.”
“!!!!” Hứa Dệt nhìn sắc trời bên ngoài, bầu trời tối tăm, cô không khỏi lo lắng nói: “Đàn anh đêm nay nhất định phải trở về sao? Bây giờ có vẻ hơi muộn.”
Hứa Dệt rất ít khi ra ngoài vào buổi tối, cho nên trong quan niệm của mình, hiện tại bảy tám giờ ra ngoài coi như là muộn.
“Ừm.” Thương Ôn Hứa gật đầu, “Trong nhà không có ai, chìa khóa cũng quên mang theo.”
Hứa Dệt nghe được anh nói như vậy, lập tức hiểu được, sau đó thất vọng gãi gãi ót: “Ngày mai em còn định là sẽ đến tìm đàn anh để cùng nhau về trường học, xem ra là không được rồi >人<.”
Nghe vậy, trong đầu Thương Ôn Hứa nhanh chóng suy nghĩ, xem có biện pháp nào không cần chìa khóa mà cũng có thể vào nhà không.
Những ý tưởng tồi tệ như việc mở cửa sổ và cạy cửa đều lần lượt lướt qua trong đầu anh, nhưng chúng đều bị anh bỏ qua một cách không thương tiếc.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể gọi thợ đến trực tiếp thay ổ khóa cho anh thì sẽ đáng tin cậy hơn.
Nhưng vừa nghĩ đến sau khi thay khóa xong, ba Thương cùng Ôn phu nhân về nhà, bị nhốt ở ngoài cửa nhà mình, thì không biết là hai người sẽ phản ứng như nào ———
Tuyệt vời.
Anh cảm thấy nếu mình đã sống đủ lâu rồi thì có thể thay ổ khoá mới.
Bây giờ, về nhà và trở lại trường học hoàn toàn không có sự lựa chọn, anh chỉ có thể quay lại trường học.
Cuối cùng, Thương Ôn Hứa dưới ánh mắt trông mong của cô gái nhỏ, xách túi quay lưng lại, trở về đường cũ vừa đi qua.
Hứa Dệt ghé vào cửa thủy tinh nhìn bóng lưng thê lương của đàn anh, xuân thương thu buồn thở dài một hơi.
Đàn anh thoạt nhìn là một người khôn khéo như vậy, thế nhưng cũng sẽ có lúc quên mang theo chìa khóa nhà.
–
Vẫn may xe buýt của thành phố này không tan tầm trước mười giờ tối, Thương Ôn Hứa trở lại phòng ngủ mở cửa, một đám người nằm trên giường đang hô đánh hô giết đều vì tiếng mở cửa mà sửng sốt một chút.
Bây giờ là tám giờ tối giờ Bắc Kinh, mọi người vốn tưởng rằng chiều mai Thương thiếu gia sẽ trở về phòng ngủ, Hàn Thành hậu tri hậu giác* mở miệng: “Ôn Hứa, thời điểm này quay về không phù hợp với phong cách trước kia của cậu.”
(*Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra. Nguồn: Diendanlequydon)
“Ừm.” Thương Ôn Hứa đóng cửa lại đi vào, đem túi xách trong tay đặt lên bàn mình, sau đó lấy đồ uống bên trong ra chia từng chai.
Anh còn có thể nói như thế nào, cũng không thể nói là bởi vì quên mang chìa khóa nên không về được nhà.
Để bọn họ biết, không phải sẽ bị cười chết sao.
Nhưng mà, điều khiến cho bọn Hàn Thành càng không thể tưởng tượng được chính là, sáng hôm sau, Thương đại nhân ăn mặc chỉnh tề, tư thế oai hùng hiên ngang ra cửa.
Mấy người bạn còn đang nửa tỉnh nửa mê: “???”
Không thể không nhìn kỹ một chút, lão đại có phải là đang yêu đương hay không?
Nếu không, sao lại dậy sớm như vậy, mộng du à?