Khi về tới khách sạn, mẹ Hứa và Hứa Tề Hiền đã bắt đầu chuẩn bị bữa cơm đoàn viên cho tối nay.
Hứa Tề Hiền thuê nguyên một tòa nhà biệt lập, hay có thể nói là một biệt thự mini.
Theo lời Nguyễn Ôn Tịch từng nói, nhà họ Nguyễn cũng có một tòa biệt thự riêng ở trấn S, khi nào đến đây chơi sẽ tới đó nghỉ ngơi.
Hai khu ở gần nhau, Nguyễn Ôn Tịch tìm Hứa Tề Tư cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Hứa Tề Tư kéo vali của mình vào phòng, sắp xếp đơn giản rồi mới đi quanh nhà dạo một vòng.
Khác với những căn phòng mà cậu từng ở, nơi này chủ yếu là chất liệu gỗ với tông màu ấm áp sạch sẽ, giường đệm được thay mới sạch sẽ tươm tất, trên bàn cũng không có hạt bụi nào.
Trước đây Hứa Tề Tư đi du lịch với gia đình cũng đều ở một mình một phòng, lúc đó không có cảm giác gì nhưng bây giờ không biết vì sao cậu lại cảm thấy căn phòng này có chút trống vắng.
......có lẽ là do ảo giác chăng?
Hứa Tề Tư lắc đầu rũ bỏ hình ảnh bỗng dưng xuất hiện trong đầu, rồi chuyên tâm đem máy tính lẫn tai nghe sắp xếp ổn thỏa, sau đó mới khởi động máy đăng nhập vào acc WeChat công việc.
Hôm nay là Lễ Trừ Tịch cũng vừa đúng ngày thứ bảy – ngày có Cốt Truyện mới.
Vốn dĩ 4 giờ chiều thứ bảy sẽ phát livestream, nhưng giờ đó cậu vừa xuống máy bay nên đã dời lịch sang buổi tối. Tuy nhiên, do không biết thời sẽ mất bao lâu để thu xếp nên cậu không thông báo thời gian cụ thể.
Hứa Tề Tư mở giao diện chat của Ôn Mộng Một Hồi lên, chuẩn bị gõ tin nhắn.
[744]: Ôn Mộng! Ôn Mộng! Tôi đến khách sạn rồi, tối nay khi nào cậu rảnh?
[Ôn Mộng Một Hồi]: Chắc khoảng 20 giờ tối.
[744]: Vậy 21 giờ 30 chúng ta qua Server Cốt Truyện có được không?
[744]: Sau khi kết thúc hoạt động bên Server Khu Phục liền qua Server Cốt Truyện.
21 giờ tối thứ bảy sẽ có hoạt động Công Thành Chiến ở Server Khu Phục, bình thường Hứa Tề Tư sẽ không phát livestream nội dung này nên giờ livestream sẽ dời lại nửa tiếng.
Bên Ôn Mộng cũng trả lời rất nhanh.
[Ôn Mộng Một Hồi]: Được, vậy 21 giờ 30 tôi quay lại sau.
[744]: Ok.
Sau khi xác nhận thời gian với Ôn Mộng xong, Hứa Tề Tư mới qua group fan thông báo một tiếng rằng tối nay sẽ livestream bên Server Cốt Truyện.
Sau khi đăng thông báo xong cũng vừa lúc Hứa Tề Kỳ lên gọi cậu xuống ăn cơm.
Hứa Tề Tư đáp một tiếng rồi theo Hứa Tề Kỳ cùng nhau xuống lầu.
Vì nhà chỉ có 5 người nên cơm Tất Niên cũng không làm quá mức phong phú, vài món mặn cùng một tô canh nóng hổi, tất cả đều được bày trí tinh xảo, có thể thấy mẹ Hứa và Hứa Tề Hiền đã dụng tâm như thế nào.
"Kỳ Kỳ và tiểu Thất xuống rồi à? Mau lại đây ngồi."
Ba Hứa bưng món cuối cùng ra, thấy hai đứa nhỏ xuống liền ha hả cười nói.
Tuy bây giờ ba Hứa không còn quản nhiều việc ở công ty nữa, nhưng bình thường ông đã quen với bộ dáng nghiêm túc rồi, chỉ có những lúc náo nhiệt như lễ Tết trông ông mới thoái mái thả lỏng được một chút.
Hứa Tề Kỳ và Hứa Tề Tư cùng nhau đi rửa tay, rồi ngồi xuống bàn ăn.
Mặc dù là cơm Tất Niên nhưng cũng chỉ tinh xảo và công phu hơn, ngoài ra nhìn không khác gì bữa cơm như mọi ngày. Nhưng chính bữa cơm Tất Niên này lại thể hiện sự hòa thuận trọn vẹn của một nhà năm người bọn họ.
Mặc dù trong một năm qua, nhà bọn họ đã trải qua một ít khúc mắc, nhưng cuối cùng mọi chuyện cũng được giải quyết, tình cảm của cả nhà được gắn kết chặt hơn.
"Anh cả, anh cả! Em muốn ăn cá!"
Hứa Tề Kỳ giơ chén cơm, vẻ mặt mong chờ nhìn Hứa Tề Hiền.
Bàn ăn ở biệt mini khá lớn, hơn nữa còn là hình chữ nhật dài. Hứa Tề Kỳ ngồi ở vị trí khá xa dĩa cá hấp nên không gắp được.
Hứa Tề Hiền không nhiều lời, thuận tay đổi sang đũa chung:
"Được rồi, có muốn lấy them tôm không?"
Mắt Hứa Tề Kỳ càng them lấp lánh:
"Có! Có! Em thích nhất là tôm hấp muối mẹ làm!"
"Thích thì ăn nhiều một chút." Mẹ Hứa nghe vậy thì bật cười.
Hứa Tề Hiền gắp cho Hứa Tề Kỳ xong, quay lại hỏi Hứa Tề Tư:
"Tiểu Thất có muốn anh giúp không? Em ngồi đó chắc là cũng không gắp tới."
Hứa Tề Tư gật đầu, ngoan ngoãn đưa chén cho Hứa Tề Hiền, bao lâu liền nhận về một chén đầy ụ tôm cá.
Cậu cúi đầu ăn một đũa cá, thịt cá mềm mọng nước kèm thêm nước sốt chua ngọt, tươi mà không tanh, quả nhiên là hương vị do Hứa Tề Hiền làm.
"Í, anh hai." Hứa Tề Kỳ bỗng quay sang cậu kêu.
Hứa Tề Tư quay sang nhìn cô, đối diện là gương mặt trêu ghẹo của Hứa Tề Kỳ, hoang mang đáp:
"Hả?"
Hứa Tề Kỳ phụt cười hì hì:
"Mới nãy em định hỏi, hình như anh hai mập lên không ít nha ~ Cảm giác mặt của anh tròn lên được xíu rồi đó."
Hứa Tề Tư chớp mắt: "Có sao?"
Mẹ Hứa cũng cẩn thận quan sát cậu, sau mới gật đầu xác nhận:
"Ừ, đúng là tròn lên một chút, gương mặt cũng có khí sắc hơn."
"Khá tốt." Ba Hứa cũng phụ họa theo, "Trước kia tiểu Thất gầy quá, bây giờ có da có thịt, thoạt nhìn tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều."
Hứa Tề Tư khảy khảy con tôm trong chén, ngượng ngùng trả lời:
"Có lẽ......có lẽ do tâm trạng a, ở nhà bên kia anh Ôn Tịch và dì Trần làm đồ ăn cũng rất ngon."
Hứa Tề Hiền cũng mở miệng nói thêm:
"Trông em bây giờ hoạt bát hơn nhiều, như vậy thật tốt. Tới, tới, ăn nhiều lên."
Cũng không biết có phải do tâm trạng bỗng dung vui mừng mà Hứa Tề Hiền liên tiếp gắp rất nhiều thức ăn cho Hứa Tề Tư.
Mắt thấy đồ ăn trong chén sắp chất thành núi nhỏ, Hứa Tề Tư vội vã nói:
"Đủ, đủ rồi anh cả, không thể ăn thêm nữa."
Hứa Tề Kỳ ngồi một bên nhìn, hết sức vui vẻ:
"Anh cả, anh đang cho em trai ăn hay là cho heo ăn vậy?"
"Được rồi, được rồi, ăn hết rồi gắp tiếp, đồ ăn vẫn còn nhiều mà."
"Trẻ con đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều một chút cũng tốt."
"Ba, con tốt nghiệp đại học rồi......"
"Ha ha ha...."
"Kỳ Kỳ, em bớt cười lại đi, trên bàn ăn mà cứ cười như ngỗng đực kêu."
"Lêu lêu, anh quản được em sao?"
Trên bàn ăn lại tiếp tục bị tiếng cười đùa lấp đầy, Hứa Tề Tư cũng không nhịn được khẽ cười.
Mặc dù nhà chỉ có 5 thành viên nhưng Tết đến lúc nào cũng sum vầy bên nhau. Một bữa cơm Tất Niên cứ thế kết thúc trong tiếng nói cười rôm rả.
Sau khi ăn xong, Hứa Tề Tư và Hứa Tề Kỳ nhận nhiệm vụ rửa chén nhưng lại bị ba Hứa cản lại, đuổi hai đứa ra phòng khách ngồi chơi. Hai người đương nhiên vui vẻ chấp hành, cậu ngồi một lát rồi mới trở về phòng mình chuẩn bị cho buổi livestream tối nay.
Lúc này Hứa Tề Tư mới để ý điện thoại có tin nhắn của Nguyễn Ôn Tịch gửi từ 5 phút trước.
Cậu mở tin nhắn, click vào tấm hình được gửi đến, là một bức hình chụp chiếc đèn lồng, bên trên trơn láng chưa có hoa văn gì.
[744]: Thật đẹp.
[Anh Ôn Tịch]: Em có thích không? Nếu thích thì mai anh mang cho em.
[744]: Có thể chứ?
[Anh Ôn Tịch]: Đương nhiên rồi, vốn dĩ là làm cho em mà.
[744]: Anh Ôn Tịch tự mình làm sao?
[Anh Ôn Tịch]: Ừm, thả đèn lồng cũng được coi là một tập tục ở đây đó.
[Anh Ôn Tịch]: Thế nên trước đây anh mới theo ông nội học làm lồng đèn, cuối cùng hôm nay cũng có công dụng.
[744]: Anh Ôn Tịch thật lợi hại.
[Anh Ôn Tịch]: Anh còn chưa biết nên chọn màu sắc và hoa văn nào, tiểu Thất có hoa văn yêu thích nào không?
[Anh Ôn Tịch]: Anh đang chọn màu vẽ.
[744]: Đều được, anh Ôn Tịch vẽ cái gì cũng được hết.
[Anh Ôn Tịch]: Được.
Hứa Tề Tư nhìn vào bức ảnh, cũng có chút tò mò muốn vẽ thử lên chiếc đèn lồng, nhưng do dự mãi cũng chưa gửi được dòng tin nhắn, khung chat cứ nhấp nháy rồi lại ngưng.
Cậu cảm thấy nếu làm thêm một chiếc đèn lồng sẽ rất phiền toái.
Nhưng không biết có phải Nguyễn Ôn Tịch đoán được suy nghĩ trong lòng Hứa Tề Tư hay không, thấy cậu rối rắm một hồi anh đành phải chủ động hỏi.
[Anh Ôn Tịch]: Tiểu Thất có muốn vẽ thử không?
[744]: Muốn.
[744]: *mèo con mắt lấp lánh*
[744]: Nhưng có phiền phức cho anh Ôn Tịch không?
[Anh Ôn Tịch]: Sẽ không, mỗi năm nhà anh đều làm rất nhiều.
[Anh Ôn Tịch]: Nếu em muốn tự mình vẽ, ngày mai anh sẽ đem qua cho em.
[Anh Ôn Tịch]: Còn nếu em muốn tự tay làm một chiếc, anh sẽ qua đón em rồi hai chúng ta cùng nhau làm.
[744]: Tự tay làm thì.....năng lực thủ công của em có giới hạn.
[Anh Ôn Tịch]: Được, vậy mai anh sẽ mang theo đèn lồng cho nhà em.
[Anh Ôn Tịch]: À đúng rồi, ngày mai khi nào em rảnh?
[744]: Ừm......Thực ra sau giờ cơm trưa em sẽ rảnh rỗi, buổi chiều có lẽ sẽ ở nhà thu dọn đồ đạc một chút.
[744]: Khi nào anh Ôn Tịch đến thì cứ nhắn tin cho em, em luôn ở nhà mà.
[Anh Ôn Tịch]: Lịch trình ngày mai của nhà em đều tự do hoạt động sao?
[744]: Vâng, mọi người trong nhà khá dễ tính, bởi vì ngày thường đều ở chung với nhau.
[744]: Nên lễ Tết cũng không nhất thiết phải làm quá đặc biệt.
[Anh Ôn Tịch]: Cũng đúng.
[Anh Ôn Tịch]: Tình cảm của gia đình em hẳn là rất tốt.
Hứa Tề Tư nhìn dòng tin nhắn Nguyễn Ôn Tịch gửi tới, do dự một hồi mới nhắn một tin dò hỏi.
[744]: Anh Ôn Tịch...có chuyện gì sao?
[Anh Ôn Tịch]: Cũng không có gì, chỉ là nhà họ Nguyễn vốn rất lớn, các dòng chi dòng nhánh rất nhiều, Tết đến đều tụ về nhà cũ.
[Anh Ôn Tịch]: Khó tránh khỏi một số họ hàng xa ganh ghét dòng chính phát triển hơn mình.
[Anh Ôn Tịch]: Cũng có một số người muốn nịnh bợ, kéo quan hệ để mượn cơ hội phát triển thế lực của mình.
[Anh Ôn Tịch]: Năm nào cũng phải ứng phó với những người như thế này, cảm thấy rất phiền a.
[Anh Ôn Tịch]: *mèo con than thở*
Từ khi Hứa Tề Tư sinh ra cho đến hiện tại, Tết năm nào cũng chỉ có 5 người một nhà quay quần bên nhau, có đi chúc Tết thì cũng là những họ hàng có quan hệ thân cận, cậu chưa từng trải qua những chuyện mà Nguyễn Ôn Tịch kể.
Nhưng khi thử tưởng tượng mình bị một đám người xa lạ có tâm địa bất chính vây quanh, Hứa Tề Tư không khỏi nhăn mi khó chịu, không khỏi an ủi một câu.
[744]: Anh Ôn Tịch vất vả rồi *sờ sờ*
[Anh Ôn Tịch]: Nghĩ đến cảnh ngày mai anh còn phải chịu đựng bọn họ cho đến tối thì quả thực quá khổ mà....
[Anh Ôn Tịch]: Nhưng ngặt nỗi lại không tìm được cớ để trốn....
[Anh Ôn Tịch]: *mèo con ủy khuất*
Nguyễn Ôn Tịch rất ít khi bộc lộ trực tiếp cảm xúc đáng thương của mình, Hứa Tề Tư thấy vậy lập tức mềm lòng.
[744]: Sau bữa trưa em cũng không có việc gì làm, hay là chúng ta cùng nhau tìm một chỗ vẽ tranh?
[Anh Ôn Tịch]: Có thể sao? Không phải chiều ngày mai em muốn thu dọn đồ đạc sao?
[744]: Không sao, khi nào dọn cũng được.
[Anh Ôn Tịch]: À, vậy anh có thể lý giải như thế này.....
[Anh Ôn Tịch]: Khi nào dọn cũng được tức là ở cùng anh quan trọng hơn?
Đột nhiên Nguyễn Ôn Tịch gửi một câu trêu ghẹo, lỗ tai nhạy cảm của Hứa Tề Tư trực tiếp đỏ bừng nóng hổi, do dự một lúc mới trả lời lại.
[744]: Cũng không phải là không thể.
[Anh Ôn Tịch]: *mèo con vui vẻ*
[Anh Ôn Tịch]: Vậy ngày mai anh qua đón em nhé?
Hứa Tề Tư nhìn icon mèo con đáng yêu, tuy lỗ tai vẫn còn đỏ nhưng trong ánh mắt không giấu nổi ý cười hạnh phúc.
[744]: Vâng.
- ---------✿
byhanako❀----------