Tuy Lâm Vũ không nói to nhưng giọng điệu lại rất dứt khoát, quả quyết.
Hoàng Mộng Di bị Lâm Vũ ôm vào lòng xong, cơ thể mềm mại của cô ấy hơi run lên, mặt mũi đỏ bừng.
Từ trước đến nay chưa từng có người đàn ông nào ôm cô ấy như vậy.
Nhưng cô ấy cũng không giãy ra, kệ Lâm Vũ ôm mình, cô ấy biết Lâm Vũ muốn diễn cho thật nên mới làm thế.
Thiệu Văn Bang nhìn cô gái mà hắn theo đuổi bị người khác ôm, trong lòng hắn cực kì ghen tị, hắn nằm mơ cũng muốn ôm cô ấy.
Nhưng hắn cũng chả làm gì được.
"Những gì tôi vừa nói anh đã nghe rõ chưa? Trả lời đi!", giọng điệu Lâm Vũ lạnh lùng hỏi Thiệu Văn Bang.
"Tôi... tôi biết rồi, anh Lâm.", Thiệu Văn Bang cắn răng gật đầu.
Dù sao thì Lâm Vũ oai hơn hắn nhiều, sao hắn dám giành đàn bà với cháu ngoại của Liễu Chí Trung chứ? Hắn chả dám.
"Coi như anh biết điều, nếu anh dám không nghe, tôi chắc chắn sẽ khiến công ty nhà anh không thể mở cửa ở thành phố Thanh Dương này", Lâm Vũ lạnh lùng nói.
"Vâng vâng! Anh Lâm nói chí phải".
Thiệu Văn Bang gật đầu lia lịa, đồng thời giơ tay lên xoa cái trán đầm đìa mồ hôi, hắn biết Lâm Vũ là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, anh dư sức làm được chuyện này.
"Anh Lâm, Mộng Di, tôi chợt nhớ ra mình có chút chuyện, tôi xin phép đi trước, chúc hai người hạnh phúc".
Thiệu Văn Bang vừa nói vừa đứng dậy.
Lưng áo Thiệu Văn Bang ướt đẫm mồ hôi lạnh, hắn không dám ở đây thêm một giây nào nữa, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
"Đợi đã!"
Lâm Vũ mở miệng gọi hắn lại.
"Anh.... Anh Lâm, anh còn gì dặn dò?"
Thiệu Văn Bang quay đầu nhìn Lâm Vũ, anh ta bồn chồn không yên, chỉ sợ Lâm Vũ làm khó mình.
"Tôi chỉ muốn nói với anh, anh đi thì đi nhưng nhớ là bữa này anh mời đấy, lúc đi đừng quên trả tiền.", Lâm Vũ cười như không cười nói.
Cơ mặt của Thiệu Văn Bang kéo căng ra, vẻ mặt càng thêm xấu xí.
Hắn tưởng mình đi trước thì không cần trả tiền cơ.
Hắn nghĩ Lâm Vũ là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, trả tiền bữa cơm này cũng chả là gì, không ngờ Lâm Vũ lại bắt hắn trả tiền.
"Sao? Làm sao à?", Lâm Vũ chăm chú hỏi.
"Không... không sao, giờ tôi đi thanh toán.", Thiệu Văn Bang cười gượng một tiếng.
Sao lại không sao chứ?
Giờ trái tim hắn đang rỉ máu đây này, xe của hắn giá một triệu tệ, bữa ăn hôm nay tiêu hết mấy trăm ngàn tệ rồi, mà người khác ăn đấy chứ, nhưng hắn lại không dám từ chối.
"Ha ha!"
Hoàng Mộng Di thấy Thiệu Văn Bang bị chơi một vố, giận mà không dám nói, cô ấy không nhịn được che miệng cười trộm.
Sau khi Thiệu Văn Bang rời đi.
"Ờ....., giờ có thể buông tôi ra chưa".
Hoàng Mộng Di xấu hổ nói, vì giờ Lâm Vũ vẫn còn đang ôm cô ấy.
"À, ừ!"
Lâm Vũ xấu hổ cười gượng một tiếng, sau đó vội vàng buông Hoàng Mộng Di ra.
Nhưng mùi thơm trên người cô ấy vẫn vương trên người Lâm Vũ.
"Vừa nãy để diễn cho thật nên tôi mới ôm cô, cô đừng để bụng", Lâm Vũ sờ mũi nói.
"Tất nhiên là không rồi, vừa nãy anh chỉ đang giúp tôi mà thôi", Hoàng Mộng Di ngượng ngùng nói.
Sau đó, cô ấy lảng sang chuyện khác, che miệng cười nói.
"Nhưng nhìn Thiệu Văn Bang chịu thiệt, kinh ngạc, giận mà không dám nói thật sự rất buồn cười".
Lâm Vũ cũng cười nói: "Đây là do hắn tự chuốc lấy, tôi nghĩ sau này hắn không dám làm phiền cô nữa đâu".
"Lâm Vũ, cám ơn anh nhiều nhé, nếu không có anh không biết Thiệu Văn Bang còn bám lấy tôi đến khi nào nữa, anh vừa giúp tôi giải quyết một phiền phức lớn đấy.", Hoàng Mộng Di cười nói.
"Lần sau mà có chuyện thế này thì cô cứ tìm tôi, tôi sẵn lòng giúp cô, tôi nghĩ ở thành phố Thanh Dương này không có cậu ấm nào là tôi không xử được đâu", Lâm Vũ dửng dưng nói.
Với Lâm Vũ thì đây đúng là chuyện nhỏ như con thỏ.
"Được, anh nói rồi đấy nhé, anh tốt thật đấy.", Hoàng Mộng Di rất vui.
Mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười của cô ấy đúng là khiến lòng người gợn sóng.
Thảo nào nhiều người theo đuổi cô ấy thế.