Nếu hắn dám lao vào đánh Lâm Vũ thật, anh chắc chắn sẽ đâm cái dĩa này vào người hắn.
Dù hắn có là con trai của ông chủ công ty Phong Lợi đi chăng nữa cũng không được phép tác oai tác quái trước mặt Lâm Vũ.
"Mày!"
Hắn nhìn cái dĩa trong tay Lâm Vũ, vẻ mặt bỗng chốc thay đổi, hắn nuốt nước bọt, có vẻ hơi e ngại.
Hắn cậy mình có người chống lưng nên mới dám ra oai bắt nạt người khác.
Bàn về đánh nhau thì hắn vốn chẳng bằng ai, hắn sợ mình lao lên thật sẽ ăn ngay một dĩa của Lâm Vũ mất.
"Thiệu Văn Bang, anh làm gì thế? Đây là bạn trai tôi!", Hoàng Mộng Di nói.
"Bạn trai? Mộng Di, nó mà là bạn trai em á? Em có bạn trai từ bao giờ thế?", vẻ mặt hắn ngạc nhiên.
"Anh Bang, tôi có bạn trai từ bao giờ là chuyện riêng của tôi, hình như chả liên quan gì đến anh thì phải?", Hoàng Mộng Di lạnh lùng nói.
"Sao lại không liên quan, em là người mà anh ngắm trúng rồi.", giọng điệu Thiệu Văn Bang đanh lại.
Cùng lúc đó, Thiệu Văn Bang nhìn Lâm Vũ với vẻ mặt thù địch.
"Anh Bang, hôm nay chúng ta đến đây để bàn chuyện làm ăn, anh ngồi xuống trước đã.", Hoàng Mộng Di nói.
Thiệu Văn Bang đành cắn răng ngồi xuống phía đối diện.
Lâm Vũ và Hoàng Mộng Di cũng ngồi xuống.
Thiệu Văn Bang giận dữ nhìn hai người Lâm Vũ và Hoàng Mộng Di ngồi cạnh nhau.
Hắn vẫn mong da diết được ngồi cạnh Hoàng Mông Di, giờ hắn lại tận mắt nhìn thấy người đàn ông khác ngồi cùng cô ấy.
Nếu đó là một người có thân phận địa vị cao hơn hắn thì hắn cũng đành chịu.
Đằng này thì Lâm Vũ mặc toàn đồ rẻ tiền, đúng là đứa nghèo kiết xác.
Một đứa kiết xác lại có được Hoàng Mộng Di - người hắn tán mãi không đổ, chuyện này khiến lòng hắn cực kỳ bực bội.
"Hoàng Mộng Di, điều kiện của em như thế thì ít ra cũng phải yêu một người như tôi chứ, sao lại yêu một thằng nghèo thế.", Thiệu Văn Bang không nhịn được nói.
"Thằng nghèo? Khụ, Thiệu Văn Bang anh có biết anh ấy là ai không?", Hoàng Mộng Di không nhịn được cười.
Hoàng Mộng Di biết rõ Lâm Vũ là chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh chi nhánh Thanh Dương, là cháu ngoại của Liễu Chí Trung - người giàu nhất Tây Nam.
"Nó thì là ai được chứ? Thằng nghèo trắng tay!", vẻ mặt Thiệu Văn Bang khinh khỉnh.
Lúc này, nhân viên phục vụ bước đến.
"Ba vị muốn gọi gì ạ?", nhân viên mỉm cười.
"Thằng kia, mày gọi món đi.", vẻ mặt Thiệu Văn Bang cười xảo trá nhìn Lâm Vũ.
Thiệu Văn Bang nghĩ cái loại nghèo rớt như Lâm Vũ chắc chắn chưa từng đi ăn ở nhà hàng đồ Tây cao cấp như này.
Thế nên mới hắn mới nghĩ Lâm Vũ không biết gọi món, cố tình khiến Lâm Vũ xấu mặt.
"Rượu Lafite năm 82, trứng cá tầm Caviar, ba phần bít tết chín bảy phần.", Lâm Vũ thờ ơ nói.
Trước kia Lâm Vũ nghèo khó, đương nhiên chưa từng ăn trứng cá tầm Caviar, thậm chí ngay cả đồ tây cũng chưa từng ăn.
Nhưng dù chưa từng ăn thì cũng từng thấy.
Lúc trước Lâm Vũ thích xem tiểu thuyết, thấy tiểu thuyết viết như thế.
Lâm Vũ vừa dứt lời, nhân viên phục vụ kinh ngạc.
Còn vẻ mặt của Thiệu Văn Bang thì tái mét.
Thiệu Văn Bang không ngờ Lâm Vũ lại thoải mái gọi món đắt nhất, món sang trọng nhất.
"Thằng kia, mày có biết mấy món đó đắt thế nào không?", Triệu Văn Bang nghiến răng nói.
Hắn biết rõ bữa này là hắn mời khách, đương nhiên là hắn trả tiền.
"Biết chứ, đừng nói với tao là mày không có tiền để trả nhé. Nếu mày không trả được thì tao sẽ trả giúp mày.", Lâm Vũ cười nói.
Cơ mặt Thiệu Văn Bang kéo căng ra, xanh mét.
"Tao... sao tao lại không trả nổi chứ. Phục vụ, cứ thế đi.", Thiệu Văn Bang cắn răng nói.
Thiệu Văn Bang xót hết cả ruột, một bữa ăn này ngang với nửa con xe Porsche Cayenne của hắn rồi.
Nhưng trước mặt Hoàng Mộng Di, hắn cần sĩ diện, chỉ có thể cắn răng mà theo thôi.
Ban đầu hắn để Lâm Vũ gọi món vì muốn dạy cho anh một bài học, ai dè lại tự bê đá đập chân mình.
Hoàng Mộng Di thấy Thiệu Văn Bang xót của thì che miệng cười trộm.
Lâm Vũ cũng cười khẩy, đúng là tự làm tự chịu.
Thiệu Văn Bang nghiến răng nghiến lợi, nhất định phải vớt vát lại chút mặt mũi, cho Lâm Vũ đẹp mặt.