...
Trong mắt tất cả các bạn học, Lâm Vũ là một kẻ điên, chưa từng có bạn học nào dám gọi thẳng biệt danh Trịnh đồ tể trước mặt hắn cả!
Trịnh đồ tể đứng trên bục giảng, trong mắt lóe lên tia tức giận ngùn ngụt.
"Lâm Vũ, tôi nói cho cậu biết! Nếu cậu có thể tốt nghiệp thành công, tôi sẽ đi đầu xuống đất!", Trịnh đồ tể tức giận hét lên.
Đúng lúc này, một chủ nhiệm cùng hai nhân viên bảo vệ xuất hiện ở cửa phòng học.
"Chủ nhiệm Ngô, sao anh lại ở đây?"
Khi Trịnh đồ tể nhìn thấy chủ nhiệm, anh ta nhanh chóng nở nụ cười.
"Trịnh Đại Vĩ, anh đã bị sa thải! Hiệu trưởng yêu cầu anh ra khỏi trường ngay lập tức!", chủ nhiệm nói một cách thờ ơ.
"C... cái gì?! Tôi bị sa thải?", Trịnh đồ tể tái mặt.
“Chủ nhiệm Ngô, anh đang đùa tôi sao? Sao… sao tôi tự nhiên lại bị đuổi việc được?”, Trịnh đồ tể gượng cười nói.
"Trịnh Đại Vĩ, anh cho rằng tôi đang nói đùa với anh sao? Bảo vệ, đưa Trịnh Đại Vĩ ra khỏi trường học!", chủ nhiệm vung tay lên.
Hai nhân viên bảo vệ ngay lập tức bước tới xốc Trịnh đồ tể lên.
"Ấy ấy! Chủ nhiệm Ngô, chắc là anh nhầm rồi? Chuyện này làm sao có thể!"
Trong tiếng hét của Trịnh đồ tể, hắn bị lôi ra khỏi lớp học.
Chủ nhiệm Ngô nói với cả lớp: Mọi người sau khi tự học thì có thể ra về.
Lúc này, toàn bộ phòng học rơi vào im lặng kỳ quái.
Nhiều bạn học không khỏi nhìn Lâm Vũ.
Họ nghĩ đến chuyện trước đó Lâm Vũ đã nói rằng Trịnh đồ tể đã đắc tội với mình nên sẽ bị đuổi khỏi trường.
Khi đó, họ cho rằng đây là một trò đùa, thậm chí còn cười nhạo Lâm Vũ chém gió.
Nhưng bây giờ, Trịnh đồ tể đã thực sự bị đuổi khỏi trường?
Lời nói của Lâm Vũ hóa ra lại là sự thật!
Tất cả mọi người đều sửng sốt, chẳng lẽ nói... Trịnh đồ tể đột nhiên bị đuổi là vì Lâm Vũ?
“Anh Hổ, Lâm Vũ thế mà nói đúng kìa, Trịnh đồ tể đã bị đuổi việc. Không phải Lâm Vũ làm đấy chứ?”, một tên gầy gò bên cạnh Trương Hổ sửng sốt.
"Làm sao thế được! Cậu ta là chỉ là một thằng kiết xác, nhất định cậu ta đã nghe được tin tức Trịnh đồ tể sẽ bị đuổi việc ở đâu đó ngay từ đầu, xong mới ra vẻ, nói Trịnh đồ tể bị đuổi là vì cậu ta!", Trương Hổ nói.
"Đúng, đúng! Hẳn là như vậy rồi!", mấy người xung quanh Trương Hổ liên tục gật đầu.
“Hừm, bởi vì cậu ta biết trước Trịnh đồ tể sẽ bị đuổi việc, cho nên vừa rồi mới dám thách thức Trịnh đồ tể, nếu không cái loại kiết xác như cậu ta có một trăm lá gan cũng không dám thách thức thầy giáo như vậy!”, Trương Hổ lạnh lùng nói.
“Phân tích của anh Hổ rất có lý”, mấy người xung quanh Trương Hổ gật đầu.
Sau khi nghe những gì Trương Hổ nói, các bạn học cũng cảm thấy rằng khá có lý.
Ở chỗ Lâm Vũ.
Cậu mập không khỏi nói: "Lâm Vũ, thằng nhóc nhà cậu đúng là may mắn, may mà Trịnh đồ tể đột nhiên bị đuổi, nếu không cậu khiêu khích hắn như thế là toang rồi đấy!"
Lâm Vũ mỉm cười, Trịnh đồ tể bị sa thải là do anh làm, đây không phải là điều may mắn!
Cổng trường.
Trịnh đồ tể bị hai nhân viên bảo vệ ném ra khỏi cổng trường một cách thô bạo.
"Chủ nhiệm Ngô, sao lại thế này! Cho dù sa thải tôi, anh cũng phải cho tôi lý do chứ!", Trịnh đồ tể ngã xuống đất, vẻ mặt không cam lòng.
“Hiệu trưởng bảo tôi nói với anh rằng anh đã đắc tội với một người không nên đắc tội”, chủ nhiệm Ngô bình tĩnh nói.
"Ai! Là ai!", Trịnh đồ tể ngẩng đầu hỏi.
Chủ nhiệm Ngô phun ra hai từ:
"Lâm Vũ!"
"Cái gì? Lâm... Lâm Vũ!"
Trịnh đồ tể như thể bị sét đánh giữa ban ngày, cả người hắn như chết lặng...
...
Ở phía bên kia, trong lớp học.
Trịnh đồ tể đột nhiên bị đuổi việc, mọi người chỉ có thể tự học trong phòng học, không ít người còn lấy điện thoại di động ra chơi.
"Này này, trong bài đăng của trường có người nói rằng có sinh viên năm hai của trường này đã quyên góp cho trường mười triệu".
"Mười triệu? Thật không!"
"Đương nhiên là thật. Trang web chính thức của trường đã thông báo đấy. Nếu không tin, thì đi kiểm tra xem! Bài post của trường với mấy group đang đồn ầm lên kia kìa!"
...
Tin có một học sinh bất ngờ quyên góp cho trường mười triệu được truyền vào lớp, sau đó cả lớp đã nổ ra cuộc bàn tán sôi nổi.
"Đậu má! Là mười triệu đấy! Anh em nào quyên đấy! Lớp nào?"
"Ừ, ừ! Cậu ấm của lớp nào?"
Mọi người đều rất quan tâm đến cậu ấm nhà giàu đột nhiên xuất hiện này là ai!
Phải biết, nếu có thể góp mười triệu cho oai thì gia đình phải cực giàu mới dám chơi thế này!
Ngay cả Trương Hổ cũng kinh ngạc, tuy nhà hắn có tiền, nhưng túi tiền của hắn cũng có hạn, đừng nói mười triệu, cho dù là một triệu hắn cũng chả có!
Trong lòng Trương Hổ biết rõ, đẳng cấp của cậu ấm này nhất định hơn hắn gấp nhiều lần!