Sau khi rời khỏi lối vào của quán cà phê Internet, Lâm Vũ và cậu mập trực tiếp đưa Minh đến nhà hàng Thịnh Diên.
Về phần bọn côn đồ Hoàng Mao, tất cả đều bị đánh đến tàn phế và được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện.
Nhà hàng Thịnh Diên.
Cậu mập nói với Minh về chuyện Lâm Vũ là cháu trai của Liễu Chí Trung, chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh.
"Cái gì? Chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh! Cháu trai của người giàu nhất Liễu Chí Trung!", Minh tròn mắt ngạc nhiên.
Minh biết tập đoàn Hoa Đỉnh tuyệt vời như thế nào và Liễu Chí Trung là nhân vật tầm cỡ ra sao.
Nếu là trước đây, cho dù đánh chết Minh cũng sẽ không tin, nhưng hôm nay nhìn thấy Lâm Vũ lái xe thể thao, còn có thể gọi nhiều người như vậy, cậu ấy nếu không tin cũng phải tin.
“Minh, Lâm Vũ đã mua nhà hàng Thịnh Diên này rồi”, cậu mập cười nói.
Khi Minh mới bước vào, cậu ấy đã nghe thấy người phục vụ gọi Lâm Vũ và cậu mập là ông chủ, lúc đó cậu ấy vẫn còn rất bối rối. Bây giờ thì cậu ấy đã hiểu tại sao lại như vậy rồi.
“Lâm Vũ, sao… sao cậu lại mua nhà hàng Thịnh Diên?”, Minh có chút khó hiểu.
“Sao lại không, mua cho vui, dùng làm nhà ăn riêng. Dù sao cũng không tốn bao nhiêu”, Lâm Vũ nhẹ giọng nói.
"Ghê! Ghê!", Minh không thể không giơ ngón tay cái lên.
Minh nằm mơ cũng không nghĩ rằng mình sẽ có một người bạn cùng phòng bỗng nhiên trở thành đại gia giàu có, hơn nữa còn là đại gia giàu có hàng đầu!
Lúc này, Lâm Vũ cũng lộ ra vẻ nghiêm túc.
"Minh, sau cậu bớt bớt đến quán net đi, đừng có sa đọa như thế nữa, chẳng nhẽ cậu muốn bị người ta bắt nạt cả đời như thế sao?"
“Lâm Vũ, tôi sẽ sửa”, Minh nghiêm túc gật đầu.
Sự nhục nhã, việc bị đánh đập hôm nay cũng tạo cho Minh một tác động lớn, khiến cậu ấy quyết tâm thay đổi bản thân.
"Tôi để mắt đến cậu đấy. Chỉ cần cậu có thể dẹp bỏ cái thói xấu đến quán net, sau này nếu cậu gặp khó khăn gì, tôi nhất định sẽ giúp cậu", Lâm Vũ nghiêm túc nói.
“Thật sao?”, Minh rất cao hứng, cậu ấy biết thân phận của Lâm Vũ, chỉ cần giúp đỡ đại khái, cũng có thể khiến cậu ấy đổi đời.
“Đương nhiên là thật, tôi nói dối cậu làm gì”, Lâm Vũ cười.
“Được được được, đồ ăn nguội rồi, mau ăn đi”, cậu mập không khách khí cầm đũa lên.
...
Sáng sớm hôm sau.
Tập đoàn Kim Cường, nhà của Hướng Kim Cường, trong phòng ngủ.
"Ông Hướng, sao lại hôi thế chứ? Nhà vệ sinh của ông không phải bị nổ đấy chứ? Buồn nôn quá", Tiểu Mật, người đang nằm trong vòng tay của Hướng Kim Cường, bịt mũi, lay lay ông ta dậy.
Hướng Kim Cường tỉnh dậy.
"Khiếp, thối vãi!"
Sau khi Hướng Kim Cường ngửi thấy mùi phân hăng hắc, ông ta không nhịn được chửi đổng lên một câu, đồng thời lấy tay bịt mũi. Hướng Kim Cường cảm thấy thối đến cay cả mắt.
"Thùm thùm thùm!"
"Ông Hướng! Ống Hướng!"
Ngay khi Hướng Kim Cường định đứng dậy để xem có chuyện gì thì có tiếng gõ cửa, giọng nói của quân sư từ ngoài cửa vọng vào.
Sau khi Hướng Kim Cường đứng dậy ra mở cửa, ông ta xưng xỉa hỏi quân sư ở cửa:
"Mẹ nó, chuyện gì!"
"Ông Hướng, cửa biệt thự đầy phân! Toàn bộ cửa đều bị phân lấp kín rồi, bốc mùi thối khắm! Ông đi xem thử đi".
"Cái gì? Đều là phân?"
Hướng Kim Cường kinh ngạc, đang yên đang lành sao lại có phân ở cửa cơ chứ?
Hướng Kim Cường không thể tin được. Nhưng mùi hăng này nói cho ông ta biết đấy là sự thật.
"Đi!"
Hướng Kim Cường vội vã đi về phía cửa.
Lối vào của biệt thự.
Rất nhiều phân chất đống ở đây, chắn ngang cửa biệt thự, thu hút vô số ruồi nhặng, mùi hôi thối không chỉ ghê tởm mà cảnh tượng còn khiến con người ta cay cả mắt.
Nhiều người hầu đã nôn ngay tại chỗ sau khi nhìn thấy cảnh tượng này.
"Lão gia đến rồi! Lão gia đến rồi!"
Dưới sự đón tiếp của người hầu và vệ sĩ, Hướng Kim Cường bước tới cửa biệt thự.
"Ọe!"
Khi Hướng Kim Cường nhìn thấy núi phân trước mặt, sau khi hít phải mùi hăng hắc, ông ta không kìm được mà nôn thốc nôn tháo.
Vốn dĩ ông ta đã nôn hết rồi, nhưng khi ông ta đứng dậy và thở hổn hển, ông ta lại hít một hơi thật sâu, toàn là mùi phân nồng nặc.
"Ọe! Ọe!"
Lập tức, Hướng Kim Cường lại nôn. Nôn đến khi nôn khan, không nôn ra được cái gì, Hướng Kim Cường cảm thấy sắp nôn ra cả dạ dày rồi.