Sau khi cuộc gọi được kết nối, Lâm Vũ còn chưa kịp nói gì thì giọng nói vui vẻ của Vương Tuệ phát ra từ đầu dây bên kia.
"Ồ? Tin tốt gì?", Lâm Vũ vội vàng hỏi.
“Vừa rồi, một người quản lý của tập đoàn Hoa Đỉnh đã tới tìm tôi. Anh ấy nói rằng công ty của họ đang hoạt động công ích, gia đình tôi là đối tượng được chọn để giúp đỡ!”, Vương Tuệ ở đầu dây bên kia có vẻ rất hào hứng.
"Thật sao? Tốt thật đấy", Lâm Vũ cười.
Cái gọi là hoạt động công ích này là do Lâm Vũ sắp xếp.
Chỉ là Lâm Vũ không ngờ Lưu Ba lại làm việc năng suất như vậy, lúc sáng mới dặn dò cho ông ấy, mà giờ đã có kết quả rồi.
"Lâm Vũ, hiện tại tôi đang ở bệnh viện. Họ đã bắt đầu thu xếp để mẹ tôi đi chữa bệnh rồi. Chi phí đều do tập đoàn Hoa Đỉnh chi trả. Mẹ tôi cuối cùng cũng có thể bình phục rồi! Ngoài ra, tập đoàn Hoa Đỉnh còn đưa cho tôi 50.000 nhân dân tệ, nói là cấp học bổng cho tôi", giọng nói của Vương Tuệ vẫn rất kích động.
Lâm Vũ có thể tưởng tượng ra Vương Tuệ bây giờ chắc là sắp nhảy dựng lên vì sung sướng.
Thấy Vương Tuệ vui vẻ như vậy, trong lòng Lâm Vũ cũng rất ấm áp.
Anh không còn là một thằng kiết xác vô dụng nữa, giờ đây anh đã có khả năng giúp đỡ những người mà anh muốn giúp đỡ!
“Vậy...... cậu đã nhận học bổng 50.000 nhân dân tệ chưa?”, Lâm Vũ hiểu tính cách của Vương Tuệ, với tính cách của cô, rất có thể cô sẽ không nhận số tiền kia.
"Tôi không muốn nhận nó. Có thể chữa bệnh cho mẹ tôi đã rất tốt rồi, nhưng họ cứ nhét cho tôi, còn nói nếu tôi không nhận, họ sẽ không giúp mẹ tôi. Tôi không còn cách nào khác là phải nhận nó”, Vương Tuệ nói.
Nghe được Vương Tuệ đã nhận tiền, Lâm Vũ liền yên tâm.
Đừng nhìn 50.000 nhân dân tệ đối với Lâm Vũ là vài đồng tiền lẻ, đối với Vương Tuệ, đó chắc chắn là một khoản tiền khổng lồ.
"Lâm Vũ, tập đoàn Hoa Đỉnh đã giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ kéo tài trợ ngày hôm qua, hôm nay lại giúp gia đình tôi, giúp mẹ tôi điều trị. Tập đoàn Hoa Đỉnh đúng là ân nhân của tôi. Khi tốt nghiệp, tôi nhất định phải làm việc cho tập đoàn Hoa Đỉnh, báo đáp tập đoàn Hoa Đỉnh!”, giọng nói nghiêm túc của Vương Tuệ vang lên qua điện thoại.
Có thể tưởng tượng Vương Tuệ biết ơn tập đoàn Hoa Đỉnh như thế nào.
Chỉ là lúc này Vương Tuệ không biết người giúp cô thực ra là Lâm Vũ, nếu biết chuyện này, không biết cô sẽ phản ứng như thế nào.
“Được rồi, cậu là một cô gái biết trả ơn. Tôi hiểu mà”, Lâm Vũ cười đáp.
“Mà này, Lâm Vũ, cậu gọi tôi có chuyện gì sao?”, Vương Tuệ hỏi.
"Tôi muốn hỏi xem cậu có ở trường hay không, chúng ta cùng nhau ăn trưa. Nhưng giờ cậu đang ở viện rồi, để lần sau đi", Lâm Vũ nói.
Vương Tuệ đang ở bệnh viện, cô nhất định không thể tới, vì vậy Lâm Vũ cùng cậu mập đi thẳng ra khỏi trường học.
Sau khi rời khỏi trường học.
“Lâm Vũ, chúng ta đi ăn ở đâu?”, cậu mập hỏi.
“Nhà hàng Thịnh Diên!”, Lâm Vũ phun ra bốn chữ.
"Cái gì? Tới nhà hàng Thịnh Diên? Lâm Vũ, nghĩ đến chuyện lần trước ở nhà hàng Thịnh Diên, nghĩ đến quản lý của nhà hàng Thịnh Diên, tôi lại tức điên lên, tại sao cậu vẫn đến đó thế?", cậu mập khó hiểu.
Lần trước Lâm Vũ và cậu mập ăn ở nhà hàng Thịnh Diên, ví của Lâm Vũ đã bị đánh cắp, nhưng người quản lý của nhà hàng Thịnh Diên khẳng định Lâm Vũ là kẻ lừa đảo, nói rằng hai người Lâm Vũ ăn cơm chùa. Đồng thời muốn gọi cảnh sát đến bắt cả hai người Lâm Vũ đi.
Lúc đó, chính là Hoàng Mộng Di đã giúp Lâm Vũ thanh toán hóa đơn, giúp hai người Lâm Vũ thuận lợi rời đi.
"Vì chuyện lần trước, chúng ta lần này càng phải đi, ít nhất cũng phải làm tên quản lý kia hiểu. Chúng ta không phải lũ nghèo không có khả năng ăn cơm ở đó, đúng không?"
Chuyện xảy ra lần trước cũng khiến Lâm Vũ khó chịu, đường đường là cháu của Liễu Chí Trung thế mà lại bị cười nhạo như thế?
Chỉ là Lâm Vũ nóng lòng muốn đuổi theo Hoàng Mộng Di, nên mới chưa tính sổ được với tên quản lý đó!
"Lâm Vũ, cậu nói thế thì tôi hiểu rồi. Lần này chúng ta sẽ đi chứng minh bản thân đúng không!"
Lâm Vũ cười gật đầu: "Ừ, đi thôi".
Trên đường đến nhà hàng Thịnh Diên, Lâm Vũ gọi cho Lưu Ba và yêu cầu ông ấy liên hệ với chủ của nhà hàng Thịnh Diên rằng anh muốn mua lại nhà hàng Thịnh Diên.
Nếu chủ nhà hàng Thịnh Diên không bán, thì hãy tăng giá! Lâm Vũ không thiếu tiền!
...
Nhà hàng Thịnh Diên, đây là nhà hàng cao cấp nhất gần đại học Thanh Dương.
Lâm Vũ và cậu mập bước vào nhà hàng Thịnh Diên.
"Chào mừng quý khách!"
Ngay khi bước vào nhà hàng, một cô phục vụ trẻ tuổi đã lập tức chào đón họ một cách niềm nở.
“Hai người, mời”, cô phục vụ làm động tác mời, sau đó dẫn đám người Lâm Vũ đi vào bàn.
"Dừng lại!"
Ngay khi Lâm Vũ và cậu mập đi được hai bước, một giọng nói lớn vang lên.