Sau khi ông chủ Ngô rời đi.
"Còn đứng đực ra đấy làm gì, mau đến rót rượu đi.", giọng điệu Lâm Vũ lạnh lùng nói với Linh Linh.
Linh Linh cúi đầu, ngoan ngoãn bước đến rót rượu cho Lâm Vũ và Vương Tuệ.
Lúc này, cô ta bất ngờ nhìn thấy tấm thẻ kim cương VIP của ngân hàng đặt trên bàn.
"Thẻ kim cương VIP của ngân hàng!"
Linh Linh nhìn liếc cái là nhận ra ngay.
Trong chốc lát, trong lòng cô ta dậy sóng, cô ta biết những người sở hữu chiếc thẻ này không giàu sang thì địa vị cũng rất cao quý.
Cuối cùng cô ta cũng hiểu rõ, không phải Lâm Vũ chỉ có chút tiền mà là anh có rất nhiều tiền.
Cô ta đã hiểu ra mình đang đối mặt với nhân vật tầm cỡ thế nào rồi.
Sao Vương Tuệ có thể tìm được một người bạn trai giàu có thế chứ?
Cô ta hâm mộ! Ghen tị! Căm hận! Nhưng lại chẳng thể làm gì.
Bạn trai giàu có chống lưng cho Vương Tuệ, cô ta còn tranh đấu với Vương Tuệ kiểu gì chứ?
Lúc Linh Linh rót rượu cho Vương Tuệ, Vương Tuệ đột nhiên nói.
"Linh Linh, không ngờ cái chức quản lý của cô là dùng thân mình để đổi lấy? Cô cần gì phải làm thế, có đáng không?"
Lúc trước nhìn Linh Linh, Vương Tuệ cảm thấy rất tự ti, cô không so được với Linh Linh nhưng từ giờ trở đi, cô sẽ không cảm thấy thế nữa.
Mà qua chuyện này, cơn giận của cô cũng tiêu tan rồi.
Lâm Vũ cũng nói: "Dùng cơ thể để đổi lấy chức quản lý mà cô còn có mặt mũi suốt ngày lấy ra khoe, chả hiểu kiểu gì".
Linh Linh nghe thấy thế thì mặt mũi đỏ bừng lên, cực kì xấu hổ. Cô ta chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ mà chui xuống, mất sạch cảm giác ưu việt trước mặt Vương Tuệ rồi.
"Linh Linh, hôm may tôi chỉ cảnh cáo cô một chút thôi. Về nhà nói với mẹ cô, sau này mẹ con hai người mà còn dám diễu võ giương oai, châm chọc Vương Tuệ thì cả nhà cô xong ngay đấy.", Lâm Vũ híp mắt nói.
"Tôi... tôi biết rồi.", Linh Linh run rẩy gật đầu.
Cô ta biết rõ người có thẻ kim cương VIP của ngân hàng muốn xử cô ta dễ như trở bàn tay.
Cho nên từ nay về sau, có cho cô ta một trăm lá gan cô ta cũng không dám đi chọc ngoáy Vương Tuệ nữa.
...
Sau khi đi ra khỏi quán bar.
Mặt Lâm Vũ và Vương Tuệ hơi đỏ.
Bình thường hai người không uống rượu nhưng vừa nãy trong quán bar, hai người đã uống gần hết Louis XIII và Lafite.
Đương nhiên lúc thanh toán, Vương Tuệ không nhìn thấy hóa đơn nên cô cũng không biết hai bình rượu này đứt thế nào, nếu biết thì chỉ sợ cô không dám uống.
Lâm Vũ lái xe chở Vương Tuệ về nhà.
Cửa nhà Vương Tuệ.
"Lâm Vũ, cảm ơn cậu, hôm nay tôi rất vui.", Vương Tuệ lộ ra nụ cười vui vẻ say lòng người.
Sau đó, cô bước lên, kiễng chân hôm một cái lên mặt Lâm Vũ.
Hôn xong, cô xấu hổ vội vàng chạy vào nhà.
"Ơ..."
Lâm Vũ nhìn bóng dáng xinh đẹp của cô đi mất, sờ sờ vào chỗ bị hôn trên má, trong lòng có cảm giác không nói lên lời.
...
Hôm sau.
Buổi sáng Lâm Vũ không đến trường mà đến tập đoàn Hoa Đỉnh.
Hôm qua Lâm Vũ đã biết rõ hoàn cảnh gia đình Vương Tuệ, đương nhiên anh phải giúp cô rồi.
Nhưng anh không định đưa tiền cho Vương Tuệ, nếu làm thế chắc chắn cô sẽ không nhận.
Thế nên anh đã nghĩ đến chuyện để tập đoàn Hoa Đỉnh làm từ thiện, lấy danh nghĩa lan tỏa yêu thương, để Lưu Ba đến nhà Vương Tuệ, đưa mẹ cô vào viện chữa trị, dùng danh nghĩa ủng hộ để đưa tiền cho Vương Tuệ.
Làm thế vừa có thể giúp Vương Tuệ, cô lại không biết là anh giúp, không sợ cô sẽ từ chối.
"Chủ tịch Lâm!"
Vừa đến cửa, hai người bảo vệ lập tức cung kính cúi chào Lâm Vũ.
"Ừ, tinh thần làm việc của các anh tốt lắm, cố lên!", Lâm Vũ vỗ vai hai người, bước vào công ty.
Hai người bảo vệ được Lâm Vũ cổ vũ thì sướng như điên, bọn họ chỉ là bảo vệ, địa vị thấp kém, trước kia nhân viên cấp cao còn chả thèm liếc nhìn bọn họ một cái.
"Chủ tịch của chúng ta tốt thật đấy".
"Ừ! Chủ tịch rất thân thiện, có chủ tịch như thế thì sợ gì không có tiền đồ".
Hai người bảo vệ hứng khởi nói.