"Xin lỗi mày? Thằng kia, mày cắn thuốc chưa tỉnh hả! Dám đánh người trong bar, tao nói chứ, mày xong đời rồi!", nam nhân viên ôm mặt hung ác nói.
Đối với nam nhân viên này, nếu là bị một tên nhà giàu nào đó khác đánh. Anh ta nhất định sẽ để mặc cho tê n đó đánh đập và mắng mỏ, nhưng làm sao anh ta có thể chịu được khi bị một thằng kiết xác đánh đập cơ chứ?
"Chị Linh Linh, có người gây sự ở cửa!", nhân viên nữ bên cạnh nói qua bộ đàm nội bộ.
“Cái này… Lâm Vũ, phải làm sao bây giờ”, Vương Tuệ ở bên nhìn có chút lo lắng cùng sợ hãi.
Vương Tuệ thậm chí còn không nghĩ rằng anh sẽ đánh ai đó ngay khi bước vào. Nên biết, đây là quán bar. Chắc chắn có rất nhiều nhân viên bảo vệ, cô lo lắng sẽ xảy ra chuyện.
“Đừng lo”, Lâm Vũ tự tin cười nói.
Lúc này, một cô gái trang điểm đậm, ăn mặc hở hang bước đến.
Cô ta là con gái của người hàng xóm của Vương Tuệ, Linh Linh!
Lúc trước chính là người chế nhạo Lâm Vũ và Vương Tuệ trước cửa nhà Vương Tuệ!
Linh Linh cũng đưa một vài nhân viên bảo vệ theo sau.
"Ai đánh người! Ai dám đánh người ở quán bar Tình Duyên!", Lăng Lăng vừa lao tới vừa lớn tiếng hỏi.
“Chị Linh Linh, chính là thằng này!”, nam nhân viên chỉ vào Lâm Vũ.
"Là cậu à?"
Linh Linh nhận ra Lâm Vũ và Vương Tuệ trong nháy mắt.
"Vương Tuệ, cậu làm gì ở đây? Có phải nghĩ thông suốt rồi nên định đến chỗ tôi làm việc à", Linh Linh khoanh tay, chế nhạo nói.
Cô ta nhìn Vương Tuệ và Lâm Vũ tràn đầy khinh thường.
“Chúng tôi không thể đến đây chơi à?”, Lâm Vũ chế nhạo.
Linh Linh không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Vương Tuệ, thằng này là bạn trai của cậu, phải không?"
"Đúng. Tôi là bạn trai của cô ấy, có vấn đề gì không?"
Không đợi Linh Linh trả lời, Lâm Vũ đã trực tiếp ôm Vương Tuệ vào lòng.
Cơ thể mềm mại của Vương Tuệ run lên, cô không ngờ Lâm Vũ đột nhiên ôm lấy cô như vậy, nhưng cô không giãy dụa mà để cho Lâm Vũ ôm vào lòng.
"Vương Tuệ, cậu đúng là tin người. Một thằng ăn mặc lôi thôi luộm thuộm như vầy mà cũng lừa được cậu", Linh Linh lắc đầu và chế nhạo.
“Linh Linh, tôi hẹn hò với ai không phải việc của cậu?”, Vương Tuệ cứng rắn nói.
"Không phải việc của tôi, nhưng... bạn trai cậu dám đánh người ở đây thì lại là chuyện khác. Dựa vào chuyện này, chỉ cần tôi nói một câu thôi, hôm nay hai người phải bò về đấy!", Linh Linh kiêu ngạo.
“Thật sao?”, Lâm Vũ cười lạnh.
Ngay sau đó, Lâm Vũ lấy ra một xấp tiền từ trong túi, sau đó nhìn về phía nam nhân viên vừa bị Lâm Vũ tát.
"Số tiền này có đủ cho cái tát vừa rồi không!"
Lâm Vũ cầm tiền khua khua trước mặt người phục vụ.
"Đủ! đủ!"
Nam nhân viên vừa bị Lâm Vũ tát nhìn thấy xấp tiền, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, đó không phải là 10.000 tệ sao? Đây là tiền lương của anh ta trong hơn hai tháng đấy.
Anh ta có thể kiếm được 10.000 nhân dân tệ chỉ bằng một cái tát, đánh chết anh ta cũng bằng lòng!
Ngay sau đó, Lâm Vũ lại lấy ra một hai xấp tiền nói: "Hai cái tát nữa, số tiền này sẽ là của mày, muốn không?"
"Muốn! Tôi muốn!", nam nhân viên liên tục gật đầu.
Lâm Vũ lập tức đi tới chỗ nam nhân viên tát cho anh ta hai cái tát giòn tan rồi ném tiền xuống đất.
Nam nhân viên nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt tiền, trông rất hèn.
Sau khi nam nhân viên nhặt tiền, đã kính cẩn xin lỗi Lâm Vũ:
"Thưa anh, lúc trước tôi có mắt như mù, xin lỗi anh, mong anh rộng lượng tha thứ".
Lúc đầu nam nhân viên còn tưởng rằng Lâm Vũ là một thằng kiết xác, nhưng Lâm Vũ có thể dễ dàng lấy ra mấy chục nghìn để đập vào người anh ta như vậy, anh ta đâu dám cho rằng Lâm Vũ dễ bắt nạt nữa.
Lâm Vũ phớt lờ anh ta, quay lại nhìn Linh Linh, cười nói:
"Hắn tự nguyện để tôi đánh. Điều này không vi phạm quy định của quán bar, phải không?"
"Cậu……"
Linh Linh không nói nên lời, khuôn mặt xanh mét vì tức giận, cậu ta không ngờ Lâm Vũ sẽ làm vậy.
Đồng thời, Linh Linh cũng sửng sốt một chút, cô ta vốn tưởng rằng Lâm Vũ là một thằng kiết xác, nhưng Lâm Vũ lại có thể dễ dàng lấy ra mấy chục nghìn tệ như vậy.
Lúc này, nụ cười của Lâm Vũ đột nhiên đông cứng lại. Sau đó anh lạnh lùng hét vào mặt Linh Linh:
"Tôi hỏi cô đấy! Một người tự nguyện bị đánh thì có vi phạm quy tắc không! Cô không nghe thấy sao? Trả lời tôi đi!!!"
Trong giọng nói của Lâm Vũ có sự độc đoán không thể chối cãi được.
Linh Linh run lên vì sợ hãi trước khí chất của Lâm Vũ, cô ta cắn môi, cuối cùng thốt được ra ba chữ.
"Không... không vi phạm".