"Xì, tưởng thế nào? Cuối cùng vẫn phải cút đấy thôi, định đấu với tao á? Xì, đám rác rưởi chúng mày không đủ trình".
Trịnh Hải thấy ba người rời đi thì ngẩng cao đầu, sung sướng nói.
Ngay sao đó, anh ta nhìn bóng lưng ba người rời đi, hét to.
"Ba đứa chúng mày nghe kỹ đây, hôm nay chúng mày đắc tội tao, tao sẽ cho chúng mày biết hậu quả của việc đắc tội tao nghiêm trọng thế nào".
Trịnh Hải là trưởng ban quan hệ đối ngoại, xử lý ba đứa tép riu là chuyện đơn giản.
Lúc này, Lâm Vũ đột nhiên dừng chân, quay đầu nhìn Trịnh Hải nói.
"Trịnh Hải, anh tưởng tôi cứ thế tha cho anh chắc? Tin tôi đi, tôi nhất định sẽ khiến anh phải thực hiện lời hứa".
Lâm Vũ nở nụ cười kỳ quặc, khiến người ta nhìn mà rợn người.
Nói xong, anh dẫn Vương Tuệ và mập đi ra khỏi ký túc.
Sau khi ra đến ngoài.
"Lâm Vũ, chả nhẽ chúng ta cứ thế tha cho anh ta à? Nhìn cái dáng vẻ dương dương tự đắc của anh ta mà nóng máu.", mập vội vàng hỏi.
"Đương nhiên là không rồi, đã cá cược với Lâm Vũ tôi thì phải dám chơi dám chịu.", Lâm Vũ cười khẩy nói.
Vương Tuệ nghe thế thì lo lắng, vội nói.
"Lâm Vũ à, cứ cho qua chuyện này đi, dù sao Trịnh Hải cũng là trưởng ban quan hệ đối ngoại, chúng ta không đấu được với anh ta đâu. Hôm nay khiến anh ta chịu thiệt là khá lắm rồi, cùng lắm là tôi bị đuổi khỏi hội sinh viên thôi, dù sao tôi cũng không muốn gia nhập hội sinh viên nữa".
"Yên tâm đi, tôi tự biết chừng mực mà.", Lâm Vũ mỉm cười, trong lòng đã lên sẵn kế hoạch.
...
Sau khi ra khỏi ký túc xá nam, Lâm Vũ trực tiếp dẫn Vương Tuệ đến văn phòng giáo viên phụ trách hội sinh viên.
"Chủ nhiệm Tề, đây là tài trợ em xin được cho Thế vận hội mùa đông, tổng cộng là 200.000 tệ".
Vương Tuệ đặt tiền và bản thỏa thuận lên bàn của chủ nhiệm Tề.
"Vương Tuệ, em xin được những 200.000 tệ tiền tài trợ cơ á? Giỏi quá.", chủ nhiệm Tề ngạc nhiên, sau đó giơ ngón tay cái lên với Vương Tuệ.
Đương nhiên cô ấy biết xin được 200.000 tệ khó thế nào.
Sau đó cô ấy cầm lấy bản thỏa thuận, cô ấy muốn xem công ty nào mà ra tay hào phóng thế.
"Tập... tập đoàn Hoa Đỉnh?"
Lúc nhìn thấy chữ tập đoàn Hoa Đỉnh, vẻ mặt cô ấy tràn đầy ngạc nhiên.
"Trời đất! Vương Tuệ, em... em xin được tài trợ từ tập đoàn Hoa Đỉnh á.", chủ nhiệm Tề nuốt nước bọt.
Tập đoàn Hoa Đỉnh tài trợ cho Thế vận hội mùa đông của trường họ, ngay cả chủ nhiệm Tề cũng không dám nghĩ đến chuyện này.
Mà khiến tập đoàn Hoa Đỉnh tài trợ cho trường bọn họ đúng là chuyện nở mày nở mặt.
"Chủ nhiệm Tề, em ăn may mà thôi.", Vương Tuệ mỉm cười.
"Dù sao em cũng đã lập công lớn rồi, Vương Tuệ à, cô sẽ giúp em giành được học bổng cấp một và giải thưởng sinh viên xuất sắc làm phần thưởng, ngoài ra cô cũng cất nhắc em lên vị trí phó ban quan hệ đối ngoại nữa.", chủ nhiệm Tề nói.
"Chủ nhiệm Tề, vì lí do cá nhân nên em xin rút khỏi hội sinh viên.", Vương Tuệ đột nhiên nói.
Chủ nhiệm Tề nghe Vương Tuệ nói xin rút khỏi hội sinh viên thì ngạc nhiên, cô ấy giữ Vương Tuệ ở lại, nhưng vì Vương Tuệ kiên quyết nên cuối cùng vẫn thành công rút khỏi hội sinh viên.
Lý do của cô rất đơn giản, vì cô thấy được những mặt trái xấu xa của hội sinh viên.
Sau khi ra khỏi văn phòng.
"Lâm Vũ, cảm ơn cậu hôm nay đã giúp tôi chuyện lớn như vậy. Lúc trước tôi hứa sẽ mời cậu ăn cơm, hay là tối nay cậu đến nhà tôi đi, tôi nấu cho cậu ăn, ok không?", Vương Tuệ cười nhẹ nói.
"Đến nhà cậu á?", Lâm Vũ run lên.
Nghe Vương Tuệ nói mời mình đến nhà ăn cơm, Lâm Vũ rất ngạc nhiên, anh cứ nghĩ cô sẽ mời anh đến quán ăn thôi.
Nhưng anh càng thích đến nhà Vương Tuệ để cô tự tay nấu cơm cho anh ăn hơn.
Chỉ là cô mời anh đến buổi tối, khiến người ta không khỏi suy nghĩ viển vông...
"Sao thế, cậu không đồng ý à?", Vương Tuệ hỏi.
"Sao có thể chứ, tất nhiên là ok rồi.", Lâm Vũ vội vàng cười nói.
Lâm Vũ từng coi Vương Tuệ giống như nữ thần, bản thân anh không xứng với cô.
Nhưng giờ anh lại được nữ thần mời đến nhà làm khách, cô tự tay nấu cơm cho anh.
"Ok, cứ thế nhé, sáu rưỡi tối chúng ta gặp nhau ở cổng trường.", Vương Tuệ cười tươi như hoa.
...