Trịnh Hải hiểu rõ chỉ trong một lần đã có thể xin được nhiều tiền tài trợ thế, mà còn là tài trợ của tập đoàn Hoa Đỉnh đẳng cấp như vậy, đây là công to đấy.
Trong lòng anh ta thầm quyết định, lúc báo cáo tài trợ sẽ giành công lao về mình, như thế sẽ có ích rất lớn cho việc sau này anh ta muốn nhận chức phó chủ tịch hội sinh viên.
"Khoan đã!"
Lâm Vũ ngăn Trịnh Hải lại, không cho anh ta lấy tiền và thỏa thuận.
"Làm gì thế? Tôi là trưởng ban quan hệ đối ngoại đấy, Vương Tuệ là cấp dưới của tôi, nếu cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ thì đương nhiên phải giao tiền và bản thỏa thuận cho tôi rồi.", Trịnh Hải nói như thể đương nhiên.
"Cái này anh khỏi lo, cô ấy sẽ tự mình thông báo lên trên.", Lâm Vũ cười khẩy nói.
Đương nhiên Lâm Vũ đoán ra được những tính toán nhỏ nhặt trong lòng Trịnh Hải, sao anh có thể đưa tiền cho anh ta được chứ?
Sau đó, Lâm Vũ xoay đầu nói: "Mập, Vương Tuệ, hai người cất tiền và bản thỏa thuận đi".
Mập vội vàng cầm lấy vali tiền, còn Vương Tuệ thì cầm lấy bản thỏa thuận.
"Mấy người... Mấy người...", Trịnh Hải bực mình.
"Khỏi nói lắp, giờ chúng ta nên tính toán nợ nần thôi.", Lâm Vũ cười khẩy nói.
Mập đứng một bên cũng hào hứng gật đầu lia lịa.
"Đúng, đúng đấy. Kết quả vụ cá cược của Lâm Vũ và anh đã rành rành như thế rồi".
Mập theo chân tới đây là muốn xem Trịnh Hải thực hiện lời hứa cá cược.
Vừa nghe đến vụ cá cược, vẻ mặt Trịnh Hải tái mét.
Anh ta đương nhiên nhớ ra nội dung vụ cá cược.
Lúc đó anh ta chắc chắn Lâm Vũ và Vương Tuệ không thể nào xin được 200.000 tệ tiền cá cược trong một ngày.
Chính vì chuyện này nên anh mới có thể nắm chắc phần thắng, mới dám cá cược với Lâm Vũ, mạnh mồm nói nếu mình thua thì sẽ livestream cảnh ăn cứt ngay trên page của trường.
Mà giờ anh ta thua rồi.
"Đúng đấy Trịnh Hải, vụ các cược của chúng ta lúc đó giờ đã có kết quả, theo như lời hứa thì anh phải livestream cảnh ăn cứt trên page của trường, thực hiện đi nào.", Lâm Vũ thờ ơ nói.
Trịnh Hải nghe thấy Lâm Vũ bảo anh ta thực hiện lời hứa thì cả người co rúm lại.
"Tôi... Tôi lúc đấy chỉ nói đùa với mọi người mà thôi, tôi không nghiêm túc đâu.", Trịnh Hải lắp bắp nói.
Để anh ta livestream cảnh ăn cứt trên page của trường á? Không đời nào.
Lâm Vũ nghe thấy thế, đột nhiên nổi giận.
"Rầm!"
Anh vỗ mạnh một cái lên bàn, đồng thời giận dữ hét lớn.
"Đùa với tôi à? Ha ha, anh coi tôi là trò đùa đấy à? Trịnh Hải, tôi nói cho anh biết, chuyện cá cược anh phải thực hiện, đừng mơ đến chuyện trốn tránh".
Từ ngày Lâm Vũ trở thành cháu ngoại Liễu Trí Chung, không ai có thể coi anh là trò đùa.
"Thằng ranh! Mày tưởng mình là ai hả? Một thằng nghèo kiết xác mà cũng dám hô to gọi nhỏ với tao. Tao là trưởng ban quan hệ đối ngoại đấy, mày là cái thá gì?"
Trịnh Hải hét to, chả sợ Lâm Vũ gì cả.
"Tao tuyên bố tao không thực hiện lời hứa đấy, mày làm gì được tao nào.", vẻ mặt Trịnh Hải vênh váo.
"Anh tự thực hiện lời hứa là tốt nhất, nếu không tôi sẽ giúp anh thực hiện lời hứa đấy.", Lâm Vũ nheo mắt nói, giọng điệu lạnh như băng.
"Giúp tao á? Ha ha, để tao xem mày định giúp tao kiểu gì?", Trịnh Hải cười ha hả.
Trịnh Hải là trưởng ban quan hệ đối ngoại, anh ta chả ngán gì Lâm Vũ.
Lúc này, ba người bạn cùng phòng Trịnh Hải cũng nhảy từ trên giường xuống, đứng sau lưng anh ta, vẻ mặt hung ác nhìn đám người Lâm Vũ.
"Đây là phòng ký túc của tao, ba đứa chúng mày mà không cút đi thì đừng trách tao không khách khí.", Trịnh Hải quát to.
Ba người sau lưng Trịnh Hải vung tay vung chân, ra vẻ như nếu chúng mày không cút đi thì bọn tao sẽ xử đẹp chúng mày.
"Lâm Vũ, tính sao đây? Chúng ta có đánh không?", mập xoa xoa tay.
Lâm Vũ cười khẩy: "Tôi không đánh nhau, chúng ta đi trước".
Chỉ có côn đồ mới đánh nhau, giờ Lâm Vũ đã là cậu ấm nhà giàu, sao phải đánh nhau cho phí sức?
Nói xong, anh dẫn Vương Tuệ và mập đi ra khỏi ký túc.