"Ha ha, mấy người hài hước quá, từ lúc tôi nói nhiệm vụ đến giờ còn chưa đến ba tiếng mà đã xin tài trợ thành công rồi á? Tưởng tôi là đồ ngu hả?"
Trịnh Hải đương nhiên không tin trong vòng chưa đến ba tiếng bọn họ có thể xin được 200.000 tệ đầu tư, đây đúng là chuyện lạ.
"Tôi biết anh không tin, không sao cả, vậy tôi sẽ cho anh xem.", Lâm Vũ cười nói.
Ngay sau đó, Lâm Vũ đặt chiếc vali anh cầm trong tay lên bàn.
Cạch!
Lâm Vũ mở vali xách tay ra, từng tập tiền lớn mệnh giá một trăm tệ nằm ngay ngắn bên trong, có tầm khoảng hai mươi tập.
"Chuyện này!"
Trịnh Hải còn đang tươi cười, nhưng sau khi thấy tập tiền toàn tờ một trăm tệ, anh ta trợn to mắt ngạc nhiên.
"Chuyện này... đậu má, tiền giả đúng không? Thằng ranh dùng tiền giả là phạm pháp đấy.", Trịnh Hải nói to.
Dù tiền đã ở ngay trước mắt nhưng anh ta vẫn không muốn tin tưởng.
"Tiền thật hay giả anh kiểm tra là biết.", Lâm Vũ khoanh tay nói.
Trịnh Hải cũng không khách khí, lúc này đã bước lên kiểm tra.
Anh ta xem đi xem lại, nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất, vẻ mặt cũng trở nên khó coi.
Bởi vì anh ta nhận ra đây đều là tiền thật.
"Trịnh Hải, sao nào? Tiền thật hay giả chắc trong lòng anh biết rõ rồi nhỉ?", Lâm Vũ cười như không nói.
"Mấy người... sao mấy người lại lấy được nhiều tiền thế?", Trịnh Hải xanh mặt hỏi.
Vương Tuệ trả lời: "Đương nhiên là đi xin tài trợ rồi".
"Không! Không thể nào! Dựa vào hai cô cậu, sao người ta có thể tài trợ 200.000 tệ được, tiền này chắc chắn là hai người đi trộm cướp mới có.", Trịnh Hải quát to.
"Trộm? Cướp? Ha ha, anh tưởng trộm cướp dễ lắm ý.", Lâm Vũ cười khẩy nói.
Vương Tuệ cũng phụ họa: "Trịnh Hải, chúng tôi đã xin được đầu tư từ tập đoàn Hoa Đỉnh, đây là tiền bọn họ tài trợ cho".
"Cái gì? Tập đoàn Hoa Đỉnh?"
"Không thể nào! Tập đoàn Hoa Đỉnh đẳng cấp như thế, bọn họ sao lại rảnh rỗi để ý đến mấy người được? Sợ là ngay cả cổng công ty mấy người cũng không bước qua nổi, còn ở đó mà chém gió.", giọng Trịnh Hải trở nên đanh lại.
"Lâm Vũ, cái thằng này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cậu cho anh ta sáng mắt ra đi.", mập nói.
Lâm Vũ gật đầu, lấy một bản thỏa thuận ra.
"Trịnh Hải, mở to mắt chó của anh ra mà xem, đây là thỏa thuận chúng tôi ký với tập đoàn Hoa Đỉnh, bên trên còn có con dấu của tập đoàn đấy, không sai vào đâu được".
Lâm Vũ đặt bịch một cái, bản thỏa thuận đã nằm trên bàn trước mặt Trịnh Hải.
Trịnh Hải vội vàng cầm bản thỏa thuận xem.
"Tập... tập đoàn Hoa Đỉnh..."
Lúc Trịnh Hải nhìn thấy con dấu của tập đoàn Hoa Đỉnh, hai tay anh ta run lên, bản thỏa thuận rơi xuống đất.
Dấu ấn đỏ chót trên giấy, cho dù anh ta không muốn tin thì giờ phút này cũng phải tin.
"Mấy người... sao mấy người có thể xin tập đoàn Hoa Đỉnh đầu tư trong vòng ba tiếng được chứ? Sao mấy người làm được?", Trịnh Hải trợn to hai mắt, vẻ mặt khó tin.
Đây là tập đoàn Hoa Đỉnh đấy, đi xin tập đoàn Hoa Đỉnh đầu tư vào đại hội thể dục thể thao của trường bọn họ á? Anh ta chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện này.
Càng ghê hơn là bọn họ lại có thể xin được tài trợ của một doanh nghiệp lớn như thế trong vòng ba tiếng đồng hồ.
Giờ chỉ cần nghĩ đến thôi anh ta đã thấy sợ rồi.
"Chúng tôi làm kiểu gì thì liên quan gì đến anh? Mà anh muốn chúng tôi phải xin được tài trợ từ công ty lớn đấy thôi, tập đoàn Hoa Đỉnh đã đủ lớn chưa?", Lâm Vũ cười như không cười nói.
"Được! Coi như mấy người giỏi.", Trịnh Hải khẽ cắn môi, vẻ mặt khó coi.
Tuy anh ta cảm thấy đây là chuyện không tưởng nhưng chuyện đã đến nước này, anh ta không thể không chấp nhận.
Đúng lúc này, Trịnh Hải đột nhiên nhanh trí nói.
"Các cô các cậu đã hoàn thành nhiệm vụ, thế thì đưa tiền và bản thỏa thuận cho tôi đi. Vương Tuệ, cô làm rất tốt, tôi sẽ tuyên dương cô trên buổi họp của ban quan hệ đối ngoại chúng ta.", Trịnh Hải cười nói.
Trịnh Hải vừa nói vừa giơ tay cầm lấy vali tiền và bản thỏa thuận.