Sau khi nhìn thấy cảnh này, những ông chủ khác có mặt ở đó đều cảm thấy ghen tị.
Bởi vì khi Lâm Vũ mời rượu lúc nãy. Anh không nói gì với họ cả, nhưng anh lại rất nhiệt tình với bố Hoàng Mộng Di, thậm chí còn gọi ông ấy là bác, làm sao họ có thể không ghen tị được?
Bố Hoàng Mộng Di càng vui hơn khi nghe Lâm Vũ gọi ông là bác Hoàng.
Xét cho cùng, ông ấy và Lâm Vũ có thân phận rất khác nhau, Lâm Vũ là tân chủ tịch của tập đoàn Hoa Đỉnh, còn ông ấy chỉ là một ông chủ của một công ty nhỏ.
Vì vậy, bố Hoàng Mộng Di nhanh chóng nói:
"Chủ tịch Lâm, tôi không dám nhận danh xưng như thế đâu, anh cứ gọi tôi là Tiểu Hoàng là được".
"Bác Hoàng, hôm qua Mộng Di đã giúp cháu. Cháu coi cô ấy như một người bạn. Bố của bạn chính là bề trên, cho nên bác mới xứng đáng với danh xưng này", Lâm Vũ cười nói.
Ngay sau đó, Lâm Vũ lại nhìn Hoàng Mộng Di.
“Mộng Di, chúng ta lại gặp nhau rồi”, Lâm Vũ vẫn nở nụ cười.
"Chủ.. chủ tịch Lâm, tôi thật sự không ngờ anh lại là tân chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh".
Trên khuôn mặt Hoàng Mộng Di đến nay vẫn có một chút kinh ngạc.
Khi Hoàng Mộng Di giúp Lâm Vũ ở nhà hàng ngày hôm qua, cô nằm mơ cũng không ngờ người này sẽ là tân chủ tịch của tập đoàn Hoa Đỉnh.
“Cô cứ gọi tôi là Lâm Vũ đi, gọi là chủ tịch Lâm thì khách khí quá”, Lâm Vũ cười nói.
"Lâm... Lâm Vũ".
Sau khi Hoàng Mộng Di do dự một lúc, cô ấy đã gọi.
“Lâm Vũ, cảm ơn, cảm ơn vì đã giúp tôi chuyện cậu Uy”, Hoàng Mộng Di cắn đôi môi đỏ mọng nói.
Hoàng Mộng Di đã từng bị cậu Uy quấy rối trước đó, nhưng cậu Uy mạnh hơn, cô ấy cũng không biết phải làm sao.
Nhưng vừa nãy Lâm Vũ đã nói cậu Uy đừng làm phiền cô ấy nữa, cuối cùng cô ấy cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
"Một cô gái như cô không nên bị loại khốn nạn đó quấy rối. Đừng lo lắng, sau này nếu còn có người khác dám quấy rối cô, cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cô giải quyết".
Hoàng Mộng Di cắn đôi môi đỏ và gật đầu.
Thời gian Hoàng Mộng Di quen Lâm Vũ không lâu nhưng cô ấy nhận thấy Lâm Vũ rất khác với những cậu ấm giàu có khác, anh không kiêu ngạo, không bắt nạt kẻ yếu, mà còn ra tay giúp đỡ nữa.
“Nhân tiện, tôi nghe nói hai bố con cô muốn bàn chuyện hợp tác với tôi, đúng không?”, Lâm Vũ hỏi.
"Vâng!"
Hoàng Mộng Di nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Lâm Vũ rồi gật đầu lia lịa.
Bố Hoàng Mộng Di cũng nhìn Lâm Vũ đầy mong đợi.
Ban đầu, bố Hoàng Mộng Di nghĩ chả còn cơ hội hợp tác với tập đoàn Hoa Đỉnh nữa rồi nhưng lúc này ông ấy lại lóe lên tia hi vọng.
"Về việc hợp tác. Lúc trước tôi có nói sẽ giúp hai người, giờ hai người cảm thấy tôi có đủ năng lực để làm thế không?", Lâm Vũ cười hỏi.
"Đương nhiên! Đương nhiên! Anh là chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh mà!", bố Hoàng Mộng Di gật đầu lia lịa.
“Được, đợi tiệc rượu kết thúc, hai người tới phòng khách VIP, chúng ta sẽ bàn chuyện hợp tác”, Lâm Vũ nhẹ giọng nói.
"Vâng! Vâng!", bố Hoàng Mộng Di hào hứng gật đầu.
Sau khi tất cả mọi người có mặt nhìn thấy cảnh này đều ghen tị, họ muốn tạo quan hệ với Lâm Vũ nhưng không thể thành công.
Nhưng Lâm Vũ lại chủ động nói chuyện với bố con họ Hoàng, sau khi tiệc rượu kết thúc còn mời hai bố con nhà họ Hoàng đến nói chuyện cụ thể, bọn họ có thể không ghen tị sao?
...
Sau khi tiệc rượu kết thúc.
Bên trong phòng chờ VIP.
Lâm Vũ ngồi ngay phía trước, tổng giám đốc Lưu Ba đứng bên cạnh Lâm Vũ, Hoàng Mộng Di và bố cô ấy ngồi phía dưới.
"Bác Hoàng, hôm nay công ty chúng cháu vừa chấm dứt hợp tác với công ty vật liệu xây dựng Hồng Đạt nên thiếu đối tác về vật liệu xây dựng, công ty bác sẽ cung cấp trong thời gian tới, vừa vặn lấp vị trí còn trống này".
“Thật… thật sao?!”, bố Hoàng Mộng Di vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Hoàng Mộng Di cũng có vẻ ngạc nhiên, nếu họ có thể hợp tác với tập đoàn Hoa Đỉnh, công ty của họ sẽ không những không phá sản, mà còn có thể lớn mạnh hơn nữa!
“Trông giống như cháu đang đùa sao?”, Lâm Vũ cười hỏi.
"Nhưng... công ty của chúng tôi nhỏ, không có lợi thế về giá cả. Có nhiều công ty tốt hơn chúng tôi để anh lựa chọn. Tại sao anh lại chọn chúng tôi? Điều này đối với anh mà nói là rất thua thiệt đấy", Hoàng Mộng Di cúi đầu nói.
“Đương nhiên là bởi vì… cô!”, Lâm Vũ nhìn Hoàng Mộng Di cười nói.