"Trương Hổ, con làm sao vậy! Còn không mau đến chào chủ tịch Lâm đi!"
Trương Đại Xuân thấy con trai mình nói nhảm liền giận dữ đá Trương Hổ một cái.
Ông ta đã dặn con trai đứt đầu lưỡi trước khi vào là phải cung kính, kết quả là con trai ông ta vừa bước vào đã la lên như vậy, ông ta không tức sao được?
Lâm Vũ mỉm cười khoát tay với Trương Đại Xuân: "Trương Đại Xuân, đừng ngạc nhiên, đừng ngạc nhiên, bởi vì tôi biết con ông...chúng tôi là bạn cùng lớp".
"Biết? Bạn cùng lớp?", Trương Đại Xuân giật mình.
Lúc này, Lâm Vũ từ trên ghế sô pha da đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt Trương Hổ.
"Trương Hổ, cậu có ngạc nhiên khi gặp tôi không? Như tôi đã nói trong lớp học ngày hôm qua, không chừng chúng ta sẽ gặp nhau tại buổi tiệc rượu ngày hôm nay đấy. Bây giờ cậu đã tin chưa", Lâm Vũ nở một nụ cười giễu cợt.
"Cậu... sao cậu có thể là tân chủ tịch được, sao có thể là cháu của Liễu Chí Trung được! Đây hẳn là có sự nhầm lẫn!"
Trương Hổ lắc đầu nguầy nguậy, hắn hoàn toàn không thể chấp nhận được sự thật này.
Lưu Ba ở một bên lạnh lùng quát: "Trương Hổ, cậu hãy sửa lại thái độ và ngôn từ đi. Đây là tân chủ tịch chi nhánh chúng tôi và là cháu ngoại của chủ tịch Liễu Chí Trung! Không thể nhầm lẫn được!"
Sau khi Trương Hổ nghe những lời này, trái tim của hắn đột nhiên như rơi xuống dưới chín tầng địa ngục!
Tổng giám đốc Lưu Ba đã nói như vậy, hơn nữa sự có mặt của Lâm Vũ ở đây đủ để giải thích thân phận của anh rồi, cho dù Trương Hổ không tin cũng phải tin!
Lúc này Trương Hổ mới đột nhiên hiểu ra tại sao hôm qua khi hắn yêu cầu chủ nhiệm đuổi học Lâm Vũ, hiệu trưởng lại bảo vệ Lâm Vũ, có lẽ là bởi vì xuất thân đáng sợ của Lâm Vũ...
Lúc này Trương Hổ mới hiểu tại sao Lâm Vũ dám thách thức hắn, còn dùng bút đâm hắn, bởi vì Lâm Vũ có lai lịch đáng sợ như vậy làm hậu thuẫn!
Nghĩ đến đây Trương Hổ liền cảm thấy lạnh cả sống lưng, sợ vãi đái!
Hắn đã một mực đối đầu với thế lực đáng sợ như vậy!
Bố của Trương Hổ, Trương Đại Xuân lập tức nhìn ra vấn đề.
"Trương Hổ, nói! Có phải con đã đắc tội với chủ tịch không!", Trương Đại Xuân nghiêm mặt quát con trai.
"Con…con……"
Trương Hổ lúc này chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
Sau khi nhìn thấy phản ứng của con trai, Trương Đại Xuân hiểu rằng con trai mình chắc chắn đã đắc tội với Lâm Vũ rồi!
Trương Đại Xuân giận tím người, hung hăng đá mạnh vào người Trương Hổ.
"Đồ khốn nạn! Quỳ xuống xin lỗi chủ tịch Lâm mau!"
Trong cơn phẫn nộ, Trương Đại Xuân biết rằng nếu đắc tội với Lâm Vũ, rất có thể tập đoàn Hoa Đỉnh sẽ không hợp tác với ông ta nữa.
Phần lớn hoạt động kinh doanh của công ty họ được hỗ trợ bởi tập đoàn Hoa Đỉnh, nếu tập đoàn Hoa Đỉnh không đặt mua vật liệu xây dựng từ công ty của họ, thì công ty của ông ta sẽ nhanh chóng sa sút, thậm chí phá sản!
Hơn nữa, cháu trai của Liễu Chí Trung là người bọn họ có thể đắc tội sao?
Tất nhiên Trương Hổ cũng hiểu sự thật này.
Trương Hổ kinh hãi, mồ hôi lạnh toát ra, toàn thân không khỏi run lên.
Giây tiếp theo, Trương Hổ trực tiếp quỳ trên mặt đất.
"Chủ... Chủ tịch Lâm, tôi... sai rồi! Tôi đáng chết! Tôi đáng chết! Xin thứ lỗi cho tôi!"
Trương Hổ vừa nói, vừa hung hăng tát vào mặt mình.
Trương Hổ hiểu rằng chỉ bằng việc Lâm Vũ là cháu của Liễu Chí Trung, Lâm Vũ giết hắn còn dễ hơn bóp chết một con kiến!
Vì Lâm Vũ là cháu của Liễu Chí Trung, nên hắn không thể phản kháng lại được.
Tất cả những gì hắn có thể làm là cầu xin lòng thương xót!
"Hì hì, không phải ngày hôm qua cậu còn dọa sẽ đuổi học tôi sao? Không phải nói sẽ hủy hoại tương lai của tôi sao? Sao giờ lại xin tha rồi".
"Tôi... tôi …", mặt Trương Hổ đỏ bừng.
Nhìn Trương Hổ đang quỳ trước mặt mình cầu xin lòng thương xót, Lâm Vũ chế nhạo:
"Hôm qua tôi đã nói rằng nếu cậu xin lỗi tôi, tôi có thể xem xét việc tha thứ cho cậu, nhưng cậu đã không làm vậy, ngày hôm qua cậu đã chọn con đường dẫn tới địa ngục rồi".
Trương Hổ nghe xong, toàn thân run lên vì sợ hãi, hắn biết câu Lâm Vũ nói có ý gì, chính là hắn đã hết cơ hội rồi!
Trương Hổ trực tiếp bò đến chân Lâm Vũ, ôm lấy đùi anh, van xin:
"Lâm Vũ, tôi cầu xin anh, nể tình chúng ta là bạn học mà có thể cho tôi một cơ hội, tha thứ cho tôi được không!"
Trương Hổ lúc này nào dám kiêu ngạo, độc đoán trước mặt Lâm Vũ nữa? Chỉ có sự chật vật thống khổ.
"Cút!"
Lâm Vũ trực tiếp đá bay Trương Hổ.
Loại người như Trương Hổ không đáng được thương hại chút nào.
Lâm Vũ chắp tay sau lưng, nhìn Lưu Ba, nói:
"Lưu Ba, bắt đầu từ hôm nay, chấm dứt mọi hợp tác với công ty vật liệu xây dựng Hồng Đạt, không mua bất kỳ vật liệu xây dựng nào từ công ty của họ nữa".