Lâm Vũ chợt nhận ra ví của mình đã biến mất!
Lâm Vũ nhanh chóng đứng dậy, lục soát khắp người, nhưng vẫn không tìm thấy ví tiền đâu.
"Đậu, lẽ nào bị trộm rồi sao?"
Lâm Vũ đột nhiên nhớ ra vừa rồi anh đi vào nhà vệ sinh, có người đã đụng phải anh một cái.
Lâm Vũ lúc đó không có cảm giác gì, nhưng giờ đã mất ví tiền, Lâm Vũ liền nghĩ đến hắn.
Lâm Vũ liếc nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của tên đó trong nhà hàng, e sợ rằng hắn bỏ đi sau khi phạm tội từ lâu rồi.
“Ví bị trộm rồi á?”, cậu mập cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
“Đúng vậy, khi nãy khi tôi đi vệ sinh, trong nhà vệ sinh đã có người đụng phải tôi. E là tên khốn đó đã trộm mất ví của tôi rồi”, Lâm Vũ cười khổ.
"Vậy tôi sẽ trả tiền!"
Cậu mập nhanh chóng lấy ví ra khỏi túi, nhưng cuối cùng chỉ lôi ra được 286 nhân dân tệ, thậm chí còn không đủ để trả số lẻ.
Lúc tính tiền không có tiền trả là tình huống khó xử nhất.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest đi tới, trông giống như quản lý khách sạn.
“Tiểu Lâm, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?”, người quản lý hỏi người phục vụ.
“Quản lý, hai người họ nói rằng họ bị mất ví và không có tiền để trả”, cô phục vụ nói.
"Ra vậy. Cô cứ đi làm việc đi, chỗ này cứ để tôi!", người quản lý khoát tay với nhân viên phục vụ.
Ngay sau đó, quản lý nhìn về phía hai người Lâm Vũ: "Hai vị, tôi là quản lý nhà hàng này".
"À... Quản lý, vừa rồi tôi đi vệ sinh, ví của tôi bị trộm mất rồi..., có thể viết giấy nợ cho tôi được không? Mai tôi sẽ đem trả", Lâm Vũ lộ vẻ xấu hổ.
“Bị trộm hay là muốn ăn chùa còn chưa biết được đâu!”, quản lý cười lạnh một tiếng.
Khi Lâm Vũ và cậu mập đi vào, quản lý đã chú ý đến cả hai rồi, bởi vì giá ở đây tương đối cao nên những người đến ăn ở đây đều ăn mặc rất cao cấp.
Nhưng Lâm Vũ và cậu mập mặc toàn quần áo rẻ tiền.
Lúc đó, quản lý đã thầm nghĩ, hai thằng này có trả nổi không đây?
Nhưng người đến đều là khách, quản lý không thể đuổi họ đi.
"Cái gì? Ông nói chúng tôi ăn chùa à? Ông có nhầm không! Ông có biết người bên cạnh tôi là ai không? Cậu ấy là cháu của Liễu Chí Trung? Cậu ấy mà cần đi ăn cơm chùa à?", cậu mập nói.
"Cậu nói cậu ta là cháu của Liễu Chí Trung à? Vậy tôi là ông nội của Liễu Chí Trung đấy!", quản lý chế nhạo.
Làm sao mà người quản lý lại có thể tin rằng một thằng cha mặc quần áo rẻ tiền là cháu của người giàu nhất Tây Nam được? Vớ vẩn!
Lâm Vũ cau mày khi nghe lời này: "Ví của tôi mất ở nhà hàng của các ông, các ông cũng phải chịu trách nghiệm chứ nhỉ?"
"Hừm, tôi thấy cậu đây là đang muốn lươn lẹo, lấy đây làm cái cớ để không đưa tiền thôi! Làm gì có ví đâu mà bị trộm!", giọng điệu của người quản lý lạnh lùng.
Lâm Vũ sắc mặt càng ngày càng xám lại, nơi mất ví tiền là nhà vệ sinh không có thiết bị giám sát, cho nên anh không thể chứng minh bản thân được.
"Hai người nghe rõ cho tôi đây. Có làm cách nào cũng phải trả tiền, không là tôi gọi cảnh sát đấy!", quản lý vẻ mặt nghiêm túc.
Sự náo loạn ở chỗ Lâm Vũ đã thu hút sự quan tâm của rất nhiều thực khách có mặt trong nhà hàng.
“Đậu, thời buổi này mà còn có người đi ăn cơm chùa, thậm chí còn đến nhà hàng Thịnh Diên để ăn. Đúng là tự mua rắc rối vào người mà?
"Đúng đấy, nếu không có tiền thì đừng đến những nơi như này chứ".
...
Nhiều thực khách có mặt bàn tán xôn xao.
“Lâm Vũ, chuyện này… phải làm sao đây!”, cậu mập cũng cứng họng.
Lâm Vũ mặc dù có chút bực mình, nhưng quả thật việc thanh toán tiền ăn là chuyện đương nhiên, nguyên nhân chính khiến ví của anh bị trộm là do anh bất cẩn thôi.
Lâm Vũ suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu nói với những thực khách có mặt tại nhà hàng:
"Ai sẵn sàng cho tôi vay bốn nghìn tệ để thanh toán hóa đơn, ngày mai tôi sẽ trả lại gấp mười lần. Tôi có thể viết giấy nợ, có dấu vân tay đàng hoàng!"
"Mười lần? Là 40.000!"
Nghe xong con số này, nhiều người trong nhà hàng có chút động tâm, có thể kiếm được 40.000 dễ như thế, ngon thế chứ, còn ghê hơn cả cho vay nặng lãi.
"Nhìn quần áo của cậu ta kìa, cậu ta giống một người có thể bỏ ra 40.000 tệ sao? Tôi nghĩ thằng này chỉ muốn lừa tiền thôi"
"Đúng vậy! Nhìn cậu ta, tuyệt đối không thể bỏ ra 40.000 tệ được, mọi người, đừng bị thằng này lừa".
...
Tuy Lâm Vũ đưa ra một cái giá rất hời, nhưng không ai muốn cho người lạ mượn tiền cả, hơn nữa còn ăn mặc luộm thuộm như vậy!
"Cậu kia, đừng giở trò nữa, tôi nghĩ cậu chỉ muốn lừa tiền thôi, không ai tin cậu đâu, tôi sẽ gọi cảnh sát đến xử lý!"
Người quản lý vừa chạm vào điện thoại vừa nói.