Tuy là nhà Quách Hiểu Hiểu mở công ty riêng nhưng cũng chỉ là công ty nhỏ, bố của cô ta cũng chỉ lái chiếc xe hơn một triệu tệ thôi.
"Đây là xe của tôi.", Lâm Vũ đột nhiên nói.
Vừa nghe anh nói thế, Chu Mai, Quách Hiểu Hiểu và cậu mập vội nhìn về phía anh.
"Phụt! Người anh em đừng có đùa.", cậu mập vỗ Lâm Vũ, nghĩ anh đang nói đùa.
Dù sao cậu ấy cũng hiểu rõ hoàn cảnh nhà Lâm Vũ.
Chu Mai cũng cười khẩy nói: "Xì, cái dáng vẻ này của cậu mà đòi lái Lamborghini á? Cậu nói mình đi xe đạp thì tôi còn tin được".
"Chỉ mặc đồ hàng chợ mà cũng dám chém gió bảo mình lái Lamborghini, đúng là mất mặt, tôi đứng cạnh cậu quá bẽ mặt.", Quách Hiểu Hiểu ngán ngẩm lắc đầu.
Nếu cô ta biết trước, đây là người được làm mai với mình thì chắc chắn cô ta sẽ không đến.
"Xin lỗi, tôi không đùa, cũng không chém gió, đây là xe của tôi thật.", Lâm Vũ thờ ơ nói.
Lúc này, cửa xe Lamborghini đột nhiên mở ra, một người đàn ông trung niên mặc vest từ ghế lái bước ra.
Lâm Vũ liếc mắt đã nhận ra ông ta là quản lý của cửa hàng Lamborghini 4s.
Chu Mai thấy thế vội nói: "Đấy, đây mới là chủ xe này. Lâm Vũ, cậu chém gió tiếp đi, giờ chủ xe đến rồi, bẽ mặt chưa? Giờ còn gì để nói không?"
"Không! Ông ấy là quản lý của cửa hàng Lamborghini 4s, tớ từng gặp ông ấy một lần.", Quách Hiểu Hiểu nói.
"Quản lý của cửa hàng Lamborghini á? Ông ấy đến đây làm gì? Còn lái Lamborghini nữa chứ?", vẻ mặt Chu Mai khó hiểu.
Lúc này, cậu mập đột nhiên nhìn chằm chằm về phía trước nói.
"Ơ, hình như ông ấy đi về chỗ chúng ta".
Chu Mai và Quách Hiểu Hiểu vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, ông ta đúng là đang bước đến chỗ bọn họ thật.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, quản lý tươi cười đi đến trước mặt Lâm Vũ.
Ngay sau đó.
"Anh Lâm, tôi lái xe của anh đến rồi, đây là chìa khóa của anh".
Quản lý cong lưng, đưa chìa khóa cho Lâm Vũ bằng hai tay, lịch sự nói.
Hả?
Ba người cậu mập, Chu Mai, Quách Hiểu Hiểu nhìn thấy cảnh này thì chết đứng người, như sấm sét giữa trời quang.
Cho dù có nằm mơ bọn họ cũng không ngờ quản lý sẽ đưa chìa khóa cho Lâm Vũ.
Nghĩa là, Lâm Vũ là chủ xe thật á?
"Quản lý Chu, ông vất vả rồi, muộn thế mà vẫn phải lái xe đến cho tôi.", Lâm Vũ bình tĩnh cầm lấy chìa khóa.
"Anh Lâm khách sáo quá, chỉ cần anh cần thì dù là hai giờ đêm tôi cũng sẵn sàng.", quản lý Chu tươi cười nói.
"Anh Lâm à, xe tôi đã lái đến rồi, tôi xin về trước đây, anh lái xe mà thấy có vấn đề gì thì cứ gọi cho tôi nhé.", quản lý Chu vẫn cười tươi nói.
Sau khi ông ta rời đi.
Lâm Vũ nhìn về phía ba người cậu mập, Chu Mai và Quách Hiểu Hiểu.
"Giờ mọi người đã tin đây là xe của tôi chưa?", Lâm Vũ cười hỏi.
Ba người nghe thấy thế thì hoàn hồn.
"Ực, ực!"
Chu Mai và Quách Hiểu Hiểu nuốt nước bọt, hai người không dám tin nhưng sự thật bày ra trước mắt, hai người đành phải tin.
Nghĩ đến việc Lâm Vũ lái chiếc xe thể thao đắt tiền như vậy, trong lòng hai người không thể bình tĩnh nổi.
Người sở hữu chiếc xe thể thao xịn thế này, ai mà chả có gia sản hàng trăm triệu?
Lúc này Quách Hiểu Hiểu vội vàng cười tươi.
"Lâm Vũ, lúc trước đầu óc tôi bị úng nước nên tỏ thái độ với cậu, ngại quá đi, hay là giờ chúng ta quay lại quán bar chơi cho đã, tôi nhất định sẽ đền bù cho cậu".
Quánh Hiểu Hiểu vừa nói vừa bước lên, muốn kéo Lâm Vũ.
Thấy thái độ của cô ta quay ngoắt 180 độ, trong lòng Lâm Vũ cười khẩy, đúng là thứ con gái hám tiền.
Lâm Vũ đương nhiên biết rõ thái độ của cô ta thay đổi như thế là vì tiền.
"Chỉ cần tôi thích thì thiếu gì những người đẹp hơn cô muốn hẹn hò với tôi, cô là cái thá gì? Cô xứng với tôi chắc?", Lâm Vũ đẩy Quách Hiểu Hiểu ra.
Lúc này có mấy người đẹp trang điểm xinh xắn trong quán bar đến trước mặt Lâm Vũ.
"Anh đẹp trai, kết bạn không, em cho anh nick wechat".
"Anh đẹp trai, mời em uống ly rượu nào".
"Anh đẹp trai, tối nay em rảnh, chúng mình quẩy không?"
...