...
Sau khi ra khỏi cửa hàng 4S, Lâm Vũ trực tiếp trở lại trường học.
Trong lớp học.
Trương Hổ hôm nay không đến lớp, 80% là vẫn đang ở bệnh viện.
Ngoài ra, việc quyên góp của đại gia bí ẩn vẫn tiếp tục sôi sục trong trường, mọi người trong trường đều biết chuyện này, nhưng không ai biết danh tính cụ thể của đại gia bí ẩn này.
Khi Lâm Vũ đến lớp, anh tìm thấy 20.000 nhân dân tệ và một tờ giấy được kẹp trong ngăn bàn.
Lâm Vũ mở tờ giấy ra.
Lâm Vũ, cám ơn tấm lòng của cậu, nhưng tôi không thể nhận không số tiền này được.
Mặc dù tờ giấy không có chữ ký, nhưng Lâm Vũ biết rằng nó là do Vương Tuệ viết, số tiền đó chính xác là tiền Lâm Vũ đưa cho cô tối hôm qua.
“Nhỏ này dâng tiền đến tận miệng mà không cần? Chậc chậc, thú vị”, Lâm Vũ không khỏi nở nụ cười.
Ngay sau đó, Lâm Vũ ngẩng đầu nhìn Vương Tuệ đang ngồi ở phía trước, lúc này cô đang đọc sách.
Lâm Vũ trong lòng không khỏi thở dài, cô thật khác biệt so với bạn gái cũ của anh.
Lúc này, Lâm Vũ đột nhiên nhận ra, hình như mình có hứng thú với Vương Tuệ?
Lúc này, cậu mập ngồi cùng bàn với Lâm Vũ vỗ vỗ Lâm Vũ:
"Lâm Vũ, sao cứ nhìn Vương Tuệ chằm chằm thế? Chả nhẽ cậu... thích cô ấy sao? Cậu nên nhớ là cậu có bạn gái rồi đó nha".
“Tôi chia tay với Phương Phương rồi, mới ngày hôm kia”, Lâm Vũ trả lời.
"Cái gì? Hai người chia tay rồi á? Tại sao!", cậu mập kinh ngạc.
“Cô ta chê tôi nghèo”, Lâm Vũ khoát tay.
“Đậu, tôi đang nghĩ sao mấy ngày nay cậu ngáo thế, ra là thất tình”, cậu mập chợt hiểu ra.
“Lâm Vũ này, tối tôi mời cậu một ly!”, cậu mập vỗ vỗ bả vai Lâm Vũ.
Cậu mập cho rằng Lâm Vũ thất tình rồi, nhất định là tâm trạng không tốt, cậu ấy phải uống với Lâm Vũ vài ly mới được.
“Được!”, Lâm Vũ gật đầu đồng ý.
...
Tám giờ tối, cửa quán bar Phẩm Vị.
Ngay khi Lâm Vũ bước vào quán bar, tiếng nhạc chói tai đập thẳng vào tai anh, thành thật mà nói, Lâm Vũ không thích không khí này cho lắm.
Hiện giờ là giờ cao điểm của quán bar nên ở đây có rất nhiều người.
Sau khi vào quán bar.
"Lâm Vũ, ở đây!"
Cậu mập liên tục vẫy tay gọi Lâm Vũ.
Lâm Vũ gật đầu, bước nhanh đến chỗ cậu mập kia.
Lâm Vũ vừa ngồi xuống, cậu mập liền ghé vào tai Lâm Vũ nói nhỏ:
"Lâm Vũ, không phải cậu mới thất tình sao? Giới thiệu cho cậu một mỹ nhân này, quên tình cũ đê".
Lâm Vũ sau khi nghe lời này mới nhận ra, hóa ra là cậu mập mời anh đến quán bar uống rượu, vì sợ anh không thoát được khỏi cái bóng của tình yêu tan vỡ, nên đã giới thiệu đối tượng cho anh.
Sau khi Lâm Vũ nghe xong, khóe miệng hiện lên một nụ cười gượng gạo, lo lắng của cậu mập là hoàn toàn không cần thiết, đương nhiên Lâm Vũ trong lòng vẫn có chút cảm động.
Ngoài cậu mập, trên bàn còn có hai cô gái nữa, cả hai đều ăn mặc rất đẹp.
Một trong những cô gái đó là bạn gái của cậu mập tên là Chu Mai, còn cô gái kia thì Lâm Vũ chưa gặp bao giờ, cô ta tên là Quách Hiểu Hiểu, là người mà cậu mập muốn giới thiệu cho Lâm Vũ.
“Lâm Vũ, mau chào hỏi người ta đi kìa”, cậu mập chọc chọc cùi chỏ vào Lâm Vũ.
“Chào cô, tôi tên là Lâm Vũ”, Lâm Vũ chủ động đưa tay ra.
Lâm Vũ mặc dù không có hứng thú với cô gái trước mặt, nhưng vẫn muốn giữ thể diện cho cậu mập.
Quách Hiểu Hiểu nhìn Lâm Vũ, sau khi nhìn thấy cách ăn mặc của Lâm Vũ, cô ta nhếch mép, một nét thất vọng thoáng qua trên khuôn mặt.
"Tôi tên là Quách Hiểu Hiểu".
Quách Hiểu Hiểu hờ hững đáp lại, đồng thời cũng không bắt tay với Lâm Vũ.
Lâm Vũ lắc đầu cười khổ, đồng thời thu tay về, tự anh có thể thấy được Quách Hiểu Hiểu xem thường anh, cho nên không bắt tay.
Vào lúc này, bạn gái của cậu mập là Chu Mai nói:
"Mập à, anh nói muốn giới thiệu bạn trai cho Hiểu Hiểu, em còn tưởng là ai, ra là Lâm Vũ à, vậy anh nói cho Hiểu Hiểu biết về hoàn cảnh gia đình của Lâm Vũ đi".
Lâm Vũ đột nhiên cau mày khi nghe điều này.
Chu Mai này biết gia đình Lâm Vũ nghèo, nhưng cô ta lại đào bới chuyện này ra, dường như đang muốn châm biếm Lâm Vũ là một thằng kiết xác vậy.
Đối với Chu Mai này, Lâm Vũ chưa bao giờ có ấn tượng tốt về cô ta cả, vừa nhìn thấy cô ta đã biết cô ta không phải loại tốt đẹp gì, anh đã từng nói với cậu mập rồi, bảo cậu ấy đừng có hẹn hò với cô ta.
Đáng tiếc là cậu mập đã bị tình yêu làm mờ con mắt rồi, không nghe lời Lâm Vũ nói.
“Nhà tôi nghèo, gió thổi từ bên này qua bên kia được luôn ấy”, Lâm Vũ vừa nói vừa nhấm nháp ly rượu.
Cậu mập nhận ra bầu không khí khó xử nên vội lên tiếng giảng hòa.
"Ừ thì..., người anh em Lâm Vũ tuy gia cảnh nghèo khó, nhưng thành tích học tập của cậu ấy rất được! Sau này ra trường nhất định sẽ tìm được một công việc tốt, tương lai của cậu ấy chắc chắn sẽ không tệ đâu".
Quách Hiểu Hiểu chế nhạo nói: "Ha ha, chỉ là một trường đại học hạng hai thì có thể tìm được công việc gì tốt cơ chứ? Cho dù nỗ lực cả đời cũng không thể so với cái móng tay của cậu ấm đại gia khác".
Chu Mai cũng đồng ý: "Đúng đấy, gần đây trường chúng tớ có một học sinh đại gia bí ẩn, đã quyên góp cho trường mười triệu. Gia đình như Lâm Vũ dù có nỗ lực cả đời cũng không sánh nổi!"
“Tôi tất nhiên không thể sánh nổi với đại gia đó rồi”, Lâm Vũ cười nói.