"Tôi biết rồi".
Lâm Vũ gật đầu, sau đó ngồi vào xe, chiếc xe từ từ đi ra khỏi khách sạn.
....
Trong biệt thự nhà họ Liễu trên tỉnh.
Liễu Chí Trung ngồi trên sô pha, cầm chiếc ipad trên tay.
Trên đó đang phát video buổi đấu giá ở thành phố Thanh Dương.
Lúc này Liễu Chí Trung đã xem hết đoạn video.
"Thằng nhóc này, chọc Hướng Kim Cường tức phát ngất, haha", Liễu Chí Trung không nhịn được bật cười.
Thư kí cũng cười nói: "Ông Liễu, khả năng tùy cơ ứng biến của cậu chủ khá thật đấy".
"Đúng thế, tôi còn định dùng tiền đập chết Hướng Kim Cường, không ngờ trong buổi đấu giá nó lại có thể tùy cơ ứng biến, hố Hướng Kim Cường mất những một tỷ rưỡi, đầu có thằng nhóc này nhảy số nhanh đáo để", vẻ mặt Liễu Chí Trung tràn đầy vui vẻ.
Cách làm của Lâm Vũ vượt ngoài mong đợi của ông ấy, ông ấy chợt nhận ra Lâm Vũ có thể mang đến mình hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Lúc này, thư kí lại nói.
"Nhưng với tính cách của Hướng Kim Cường, hôm nay ông ta chịu thiệt lớn như thế, chắc chắn thời gian tới ông ta sẽ điên cuồng trả thù, sợ là cậu chủ sẽ phải đối mặt với không ít chuyện đau đầu đâu".
"Có Cô Lang bảo vệ rồi, không cần lo về vấn đề an toàn của thằng bé".
"Nhưng những phương diện khác sợ là sẽ gặp chút rắc rối, để xem thằng bé xử lí thế nào. Vẫn là câu nói cũ, đây là cách kiểm tra nó, cũng là cách rèn luyện nó", ông ấy cười nói.
...
Tại biệt thự trên núi của Hướng Kim Cường.
"Choang! Choang! Choang!"
"Choang! Choang! Choang!"
Rất nhiều bình hoa cổ, các loại rượu vang quý giá và những món đồ trang trí trong biệt thự bị đập nát tươm xuống đất, nền nhà bừa bộn như bãi chiến trường.
"Thằng chó!"
"Thằng chó!"
"Thằng chó!"
"Ông mày là Hướng Kim Cường đấy, thế mà mày dám bẫy tao ngay trên địa bàn của tao, thế là muốn đối đầu với tao rồi".
Hướng Kim Cường giận dữ chửi ầm lên.
Tất cả người làm, vệ sĩ trong phòng bị dọa run người, nép người trong góc phòng không dám lộn xộn, sợ làm phật lòng Hướng Kim Cường sẽ bị ông ta giận chó đánh mèo.
Cho dù là quân sư cũng chỉ dám đứng phía xa không dám lại gần.
Bầu không khí trong biệt thự căng như dây đàn.
Hướng Kim Cường đập đồ gần một tiếng, đập đến khi không đập nổi nữa mới ngồi xuống sô pha.
"Quân sư! Đến đây!"
Vẻ mặt Hướng Kim Cường đen sì hét lớn.
Quân sư vội vàng chạy đến trước mặt Hướng Kim Cường.
"Quân sư, tôi phải giết chết cái thằng ranh Lâm Vũ", Hướng Kim Cường nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ông Hướng, Lâm Vũ là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, muốn xử nó thì phải làm trong âm thầm, không thể khua chiêng gióng trống được", quân sư nói.
Ngập ngừng một lát, hắn nói tiếp.
"Mà những người lần trước chúng ta phái đi giết Lâm Vũ không hiểu sao đều bị xử sạch, đến giờ vẫn không tìm thấy xác...."
"Cậu có cách nào không?", Hướng Kim Cường ngẩng đầu nhìn quân sư.
"Ông Hướng, đúng là tôi có một cách rất hay", quân sư lộ ra nụ cười âm hiểm.
Sau đó hắn ghé sát vào bên tai Hướng Kim Cường, nói nhỏ kế hoạch của mình với ông ta.
"Ha ha, hay lắm! Kế này của cậu rất được, sao lúc trước tôi lại quên mất cách này nhỉ".
Hướng Kim Cường nghe xong, không nhịn được vỗ tay khen ngợi.
Quân sư cũng cười nói: "Ông Hướng, có cách này rồi, tôi nghĩ Lâm Vũ chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn, mà chúng ta lại có thể phủi tay sạch sẽ".
"Được, tôi sẽ để cậu đi xử lí chuyện này, lần này nhất định phải khiến nó chết không có chỗ chôn", Hướng Kim Cường rất chờ mong.
"Ông Hướng cứ yên tâm, cho dù thằng ranh này mạng lớn cũng không thoát được lần này đâu. Giờ tôi sẽ lập tức bắt tay vào chuẩn bị ngay", quân sư cười nói.
Quân sư vừa dứt lời lập tức rảo bước rời đi chuẩn bị kế hoạch.
Hướng Kim Cường đứng dậy.
"Lâm Vũ, mày dám bẫy tao, là đối thủ của tao thì dù mày có là cháu ngoại Liễu Chí Trung thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi, haha!"
Hướng Kim Cường cười điên cuồng, ông ta tin chắc kế hoạch của quân sư chắc chắn sẽ khiến Lâm Vũ chết không có chỗ chôn".
...
Ở một diễn biến khác, trong nhà của Tô Yên.
Tô Yên ngồi trên sô pha xem phim, bố cô ấy từ ngoài bước vào.
"Bố về rồi à, buổi đấu giá thế nào rồi ạ?", Tô Yên vừa cắn hạt dưa vừa hỏi, đương nhiên mắt cô ấy vẫn dán vào màn hình ti vi.
"Cũng được, nếu lần này con mà đến thì bố nghĩ con sẽ ngạc nhiên lắm đấy", sếp Tô cười nói.
Vừa nói ông ta vừa ngồi xuống đối diện Tô Yên.
"Ngạc nhiên ý ạ? Có gì mà con phải ngạc nhiên chứ? Chả lẽ buổi đấu giá có thứ con thích à? Thế thì bố mua cho con là được mà", Tô Yên nói.
"Không phải đồ mà là một người", sếp Tô cười nói.
"Được rồi, lại là anh Bình chứ gì? Bố định gán ghép con với anh ta phải không? Thế thì có gì mà phải ngạc nhiên, con chả có ý gì với anh ta cả", Tô Yên thờ ơ nói.
"Ý bố không phải là cậu Bình, bố nói là...."
Người sếp Tô muốn nhắc đến đương nhiên là Lâm Vũ rồi.
Nhưng nói được một nửa ông ta lại dừng lại, bởi vì Lâm Vũ từng dặn dò ông ta đừng cho Tô Yên biết thân phận thật sự của anh.
"Là ai ạ?", Tô Yên nhìn sếp Tô.
"Thôi, nói chuyện khác đi", sếp Tô nói.
Ngập ngừng một lát, ông ta nói tiếp.
"Bạn trai con là Lâm Vũ đúng không?"
"Bố, có phải bố lại định chê anh ấy nghèo, không xứng với con, con phải chia tay với anh ấy đúng không? Con nghe chán rồi", Tô Yên bĩu môi nói.
"Không, không, không", sếp Tô vội cười lắc đầu.
"Ý bố là bố ủng hộ hết mình việc con yêu đương với cậu ta", sếp Tô cười nói.
"Hả?"
Tô Yên vốn bình chân như vại vội vàng quay đầu, ngạc nhiên nhìn sếp Tô.
"Bố, bố.... bố ủng hộ con á? Bố... có phải bố bị ấm đầu, đầu óc không nhảy số kịp không?"
Tô Yên hiểu rõ tính cách bố cô ấy, ông ấy vẫn luôn muốn cô ấy yêu một anh bạn trai giàu có hơn nhà mình.
Thế mà giờ lại ủng hộ cô ấy yêu một anh chàng nghèo? Lại còn ủng hộ hết mình nữa chứ?
Cô ấy không dám tin đây là sự thật, đây có phải bố cô ấy không thế?
"Tô Yên, con không nghe nhầm đâu, bố ủng hộ hết mình chuyện yêu đương của con với Lâm Vũ", sếp Tô cười nói.
"Tại sao ạ? Bố chỉ đi tham gia hội đấu giá thôi mà, sao quan điểm lại thay đổi xoành xoạch như thế? Có phải bố.... bố bị chuyện gì ở buổi đấu giá kích thích không?", Tô Yên nói.
"Giờ bố nghĩ thoáng rồi, chỉ cần con tìm được người mình thích là được", sếp Tô cười nói.
"Bố, cuối cùng bố cũng nghĩ thoáng rồi, bố sẽ không giới thiệu mấy cậu ấm nhà giàu cho con nữa chứ?", Tô Yên nói.
"Yên tâm đi, không có chuyện đó đâu", giọng điệu sếp Tô chắc nịch.
"Ha ha, tốt quá đi!"
Tô Yên vui sướng nhảy nhót trên sô pha.
"Nhưng bố có một yêu cầu, con phải dẫn cái cậu Lâm Vũ đấy đến nhà mình ăn bữa cơm", sếp Tô cười nói.
Sếp Tô biết thừa mối quan hệ yêu đương của Lâm Vũ và Tô Yên là giả nhưng ông ta không nói toạc ra, ông ta coi đây là cái cớ để gán ghép hai người bọn họ lại.
"À,.... vâng".
Để sau này sếp Tô không giới thiệu mấy cậu ấm nhà giàu cho mình nữa, Tô Yên chỉ có thể đồng ý.
...
Bốn rưỡi chiều.
Lâm Vũ lái chiếc Lamborghini Daniel của mình đến trường.
Chuyện công ty và chuyện khai phá mảnh đất số một Lâm Vũ đã giao hết cho Lưu Ba xử lí, anh chỉ cần kiểm định và xét duyệt là được.
Lúc sắp đến trường thì điện thoại của Lâm Vũ đổ chuông.
Lâm Vũ rút điện thoại ra nhìn, là mập gọi đến.
"Alo, mập hả", Lâm Vũ nghe máy.
"Anh Vũ đang ở đâu thế, mau đến cổng trường đi", giọng điệu của mập có vẻ rất gấp gáp.
"Tôi sắp đến nơi rồi, sao thế?"
Trong lòng Lâm Vũ giật thót, nghe giọng điệu của mập thì hình như có chuyện gì xảy ra rồi.
"Tòa kí túc xá nữ số 5 đang có một tên lái xe Audi tỏ tình với Vương Tuệ kia kìa", mập nói.
"Tỏ tình với Vương Tuệ á?", Lâm Vũ khẽ cau mày.
Tuy là anh không phải người yêu của Vương Tuệ, hai người cũng không có mối quan hệ chính thức nào.
Nhưng lúc nghe thấy tin này, trong lòng Lâm Vũ không dễ chịu, giống như có người muốn cướp đi món đồ của mình vậy.
"Tôi biết rồi, tôi đến ngay đây".
Lâm Vũ nói xong thì tắt máy ngay.
Sau đó, anh giẫm mạnh chân ga, tiếng động cơ của chiếc Lamborghini rồ lên, lao vút về phía trường học...