Mặt mày Tô Yên tái mét nhìn Lâm Vũ.
"Lâm Vũ, anh mau xin lỗi anh Bình đi, người có thân phận như anh Bình, dù anh có xin lỗi cũng không phải chuyện mất mặt".
Lúc Tô Yên nói thế, giọng điệu cô ấy như van nài, cô ấy biết rõ nếu Lâm Vũ còn không xin lỗi thì chuyện này sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát của mình.
"Xin lỗi anh ta? Ngại quá, anh ta không đủ trình! Cho dù bố anh ta ở đây cũng thế! Không! Đủ! Trình!", Lâm Vũ gằn từng tiếng, giọng nói đanh lại.
Oa!
Lâm Vũ vừa nói thế, cả phòng đều ồ lên.
"Trời đất ơi, thằng này vừa mới nói anh Bình không đủ trình á? Nó còn bảo ngay cả bố anh Bình cũng không đủ trình?"
"Thằng này mạnh miệng vãi chưởng! Một thằng nghèo hèn mà cũng dám nói thế, đúng là chuyện cười".
...
Tất cả mọi người nhìn Lâm Vũ như nhìn kẻ điên.
Tổng tài sản của bố anh Bình lên đến ba tỷ nhân dân tệ, cũng coi như hàng ngũ người giàu bậc nhất ở đây, kinh doanh ở thành phố này cực kỳ tốt.
Thế mà thằng này lại nói bố anh Bình không đủ trình á?
Mà bọn họ cũng biết thừa, thằng này lại dám nói chuyện với anh Bình kiểu đấy, nó chết chắc rồi.
Anh Bình giận đến bật cười: "Ha ha, cậu nói bố tôi không đủ trình, nếu cậu là con cháu nhà tài phiệt thì tôi cũng không thấy lạ, nhưng một thằng nghèo sống ở khu ổ chuột như cậu lại nói thế đúng là chuyện cười".
Chỉ có Tô Yên bất đắc dĩ âm thầm lắc đầu, cô ấy không hiểu Lâm Vũ.
Bởi vì cô ấy biết rõ nhà Lâm Vũ ở khu ổ chuột, hoàn cảnh khốn khó, cô ấy nghĩ nát óc không hiểu tại sao Lâm Vũ nói thế.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người dán mắt nhìn Lâm Vũ và anh Bình, bọn họ muốn xem anh Bình sẽ xử Lâm Vũ thế nào.
Vẻ mặt cậu Giang háo hức.
"Thằng ranh, cậu không biết tôi là ông chủ suối nước nóng Thanh Sơn này à, tôi chỉ cần nói một tiếng thôi là bảo vệ ở đây sẽ xông vào giã cậu ra bã đấy", anh Bình híp mắt nhìn chằm chằm Lâm Vũ.
"Anh có thể thử xem", nhìn Lâm Vũ chả có gì là sợ cả.
Có Cô Lang âm thầm bảo vệ anh, mấy tên bảo vệ là cái đếch gì?
Anh thừa biết Cô Lang mạnh thế nào.
Mọi người nghe thấy Lâm Vũ nói thế thì cảm thấy nực cười, bọn họ sẽ trông thấy Lâm Vũ bị hành ngay thôi.
Bây giờ Tô Yên có cuống cũng không làm sao được, bởi vì Lâm Vũ đã chọc giận anh Bình, giờ cô ấy có cầu xin anh Bình cũng vô dụng.
Anh Bình thấy Lâm Vũ thách thức lại thì giận điên người.
Ban đầu anh ta còn có ý tha cho Lâm Vũ, cũng cho Lâm Vũ mấy cơ hội để giải thích nhưng Lâm Vũ không biết quý trọng.
Nếu giờ anh ta không dạy Lâm Vũ cách làm người thì sao có thể ra oai với đám nhà giàu này nữa? Sau này sao anh ta có thể đứng vững ở thành phố Thanh Dương này được?
"Được, để tôi gọi bảo vệ vào, thử xem cậu còn cứng được thế không!", anh Bình lạnh lùng nói.
Anh Bình bừa nói vừa cầm lấy điện thoại trên bàn, chuẩn bị gọi bảo vệ vào đây.
"Ồ?" . Ngôn Tình Sắc
Anh ta vừa cầm lấy điện thoại thì thấy có hai tin nhắn của cùng một người gửi đến.
Tin nhắn đầu tiên.
Anh Bình, em là Thiệu Văn Bang, lúc trước anh hỏi em cháu ngoại Liễu Chí Trung là ai. Em nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định nhắc nhở anh, Lâm Vũ vừa mới bước vào là cháu ngoại Liễu Chí Trung, cũng là tân chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh.
Tin nhắn thứ hai.
Anh Bình, em đã từng gặp anh ta nên những gì em nói hoàn toàn là sự thật. Anh ta không chủ động nói ra danh tính của mình chắc là không muốn mọi người biết, anh phải đón tiếp chu đáo đấy.
Hai tin nhắn này là do Thiệu Văn Bang vừa mới rời đi nhắn cho anh Bình.
Sau khi Thiệu Văn Bang rời đi, anh ta nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định nhắn tin nhắc nhở anh Bình, có khi giờ giúp anh Bình, sau này anh ta sẽ giúp lại mình.
Thế nên anh ta mới lặng lẽ nhắn tin thông báo cho anh Bình. Anh ta nghĩ mình chỉ báo cho một người, chắc không chọc giận Lâm Vũ đâu nhỉ?