Cậu Giang thấy Lâm Vũ chủ động ôm Tô Yên, hai mắt hắn càng thêm bừng bừng lửa giận.
“Bạn gái của tôi, sao tôi không được ôm chứ?”, Lâm Vũ cười nói.
Tô Yên cũng nói: “Đúng vậy, anh ấy ôm tôi là danh chính ngôn thuận, liên quan gì tới anh”.
Mặc dù trong lòng Tô Yên vẫn đang tức Lâm Vũ, nhưng cô ấy vẫn phải giả vờ cho giống một chút.
“Thằng nhãi, mày nhớ kỹ cho tao, mày xong đời chắc rồi!”, cậu Giang tức giận nói.
Sau khi nói xong, cậu Giang tức giận đùng đùng bỏ đi.
Tô Yên nhìn thấy cậu Giang tức giận bỏ đi không kìm được liền che miệng bật cười.
Sau đó, cô ấy quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Vũ.
“Người đã đi rồi, anh còn ôm tôi làm gì? Thấy tôi dễ dãi quá à, bỏ ra đi!”
Tô Yên vừa nói vừa đẩy Lâm Vũ ra. . Tìm truyện hay tại -- TRÙ MtruуệИ. V Л --
Tô Yên chưa bị bất kỳ người đàn ông nào ôm như này, cô ấy nằm mơ cũng không ngờ rằng, mình lại bị người bạn trai giả này ôm.
“Sao mà dữ thế? Vừa nãy lúc trong xe, không phải cô bảo tôi thể hiện cho tốt sao? Tôi chỉ làm theo lời cô nói thôi đấy”, Lâm Vũ nói rất có lý.
“Anh…”
Tô Yên nhất thời cạn lời, muốn phản bác mà một hồi lâu vẫn không nghĩ ra cái gì.
“Tuy nhiên, cơ thể cô cũng mềm với thơm lắm đấy”, Lâm Vũ cười nói.
“Anh… anh là đồ khốn nạn!”
Tô Yên tức giận đá vào chân Lâm Vũ.
“Được rồi, cô đá đi, rồi không có ai giúp cô giả làm người yêu đâu”, Lâm Vũ cười khổ nói.
“Nếu không phải vì chuyện này, tôi đã chém anh ra thành nhiều mảnh rồi”, Tô Yên tức giận nói.
“Đi theo tôi”.
Tô Yên vừa nói xong câu này liền đi thẳng về phía trước.
Được Tô Yên dẫn đường, hai người lên tầng hai của khu nghỉ dưỡng, đến bên ngoài một căn phòng bao sang trọng.
Tô Yên không trực tiếp đẩy cửa vào mà quay đầu nhìn Lâm Vũ.
“Lâm Vũ… những người trong đây đều là con nhà giàu rất có danh tiếng, đặc biệt là người chủ trì bữa tiệc ngày hôm nay, gia thế rất lớn, anh tuyệt đối không được động vào anh ta, nếu không tôi cũng không thể nào giúp được anh đâu”.
Thái độ của Tô Yên rất nghiêm túc.
“Ồ? Người chủ trì bữa tiệc này là ai thế? So với cậu Giang kia thì thế nào?”
Tô Yên cười nói: “Cậu Giang? Trong giới cậu ấm cô chiêu ở thành phố Thanh Dương, cậu Giang mặc dù cũng được coi là lợi hại, nhưng so sánh với chính chủ hôm nay thì chỉ có thể coi là cái rắm”.
“Ồ? Vậy cô nói xem, anh ta rốt cuộc là ai?”, Lâm Vũ hiếu kỳ hỏi.
“Mọi người đều gọi anh ta là anh Bình. Bố anh ta là người gốc ở thành phố Thanh Dương, nhưng việc kinh doanh của ông ấy đã đạt tới mức cấp tỉnh, tổng tài sản của gia đình ít nhất là ba tỷ. Trong giới nhà giàu ở Thanh Dương, hầu như không có ai có thể đạt được như vậy”, Tô Yên nói.
“Anh Bình sao?”, Lâm Vũ lẩm bẩm một câu.
“Đúng vậy, ngay cả khu nghĩ dưỡng suối nước nóng này cũng do gia đình anh ta đầu tư sửa chữa. Nghe nói bố anh ta sắp giao khu nghỉ dưỡng này cho anh ta tự mình kinh doanh, để rèn luyện khả năng kinh doanh của anh Bình”, Tô Yên nói.
“Mà thôi, nói nhiều vậy với anh cũng vô dụng, theo tôi vào đi”, Tô Yên chuẩn bị đẩy cửa bước vào.
“À đợi đã, tôi muốn đi vệ sinh, tôi vào nhà vệ sinh tí đã, cô vào trước đi”, Lâm Vũ nói.
“Trời ạ, mau đi nhanh lên, lát nữa anh tự mình vào nhé”, Tô Yên hất tay nói.
Ngay sau đó, Tô Yên đẩy cửa phòng bao bước vào.
Hơn chục thanh niên nam nữ đã tụ tập trong phòng bao, tất cả đều mặc hàng hiệu, quần áo lộng lẫy, đồng hồ và trang sức bọn họ đeo đều rất có giá trị, chìa khóa xe hơi sang trọng được treo quanh eo.
Cậu Giang cũng đang ngồi trong đó.
Ngồi ở vị trí chính giữa là một người đàn ông trọc đầu, anh ta chính là anh Bình trong lời của Tô Yên.
Sau khi Tô Yên mở cửa bước vào, toàn bộ sự chú ý của mọi người đều tập trung lên người cô ấy.
“Tô Yên, em gái à, cuối cùng em cũng đến rồi, mau vào chỗ ngồi đi”, anh Bình dựa vào ghế, tràn đầy khí thế.
“Tôi phải đi đón bạn trai nên đến muộn chút”, Tô Yên cười nói.
“Bạn trai? Tiểu Giang không phải vẫn luôn theo đuổi em sao? Em lại có bạn trai khác rồi à? Mà anh cũng thấy bên cạnh em làm gì có ai đâu?”, anh Bình nghi ngờ hỏi.