Về tới thành phố đã gần chiều tối, Trần Cảnh Vũ vẫn còn trong thời gian công tác.
Cô vừa tới biệt thự đã lên thẳng phòng ngủ một giấc. Đến tận 9h tối mới mơ màng tỉnh lại.
Nhạc Quân lúc này mới tắm rửa, cảm thấy ngủ một giấc đã không còn mệt nữa. Nhưng nhạc đệm ở làng Vãng Lai vẫn còn vương vấn trong tâm trí Nhạc Quân.
Xong xui cô thấy đói bụng nên xuống nhà định ăn nhẹ gì đó.
“Ôi bà chủ tỉnh lại rồi. Để tôi dọn cơm ra liền ạ.” Dì Chu đã chuẩn bị sẵn cơm nước cho Nhạc Quân về ăn, nhưng cô về lại mệt quá mà ngủ liền một mạch.
Nhạc Quân ngồi ở bàn khẽ đáp “Được ạ.”
Cô hơi thèm nước cam nên nhìn thấy Tiểu Úc đang dọn bếp liền gọi cô bé: “Tiểu Úc làm cho chị một ly nước ép cam nhé.”
Tiểu Úc rất vui vẻ nhận lệnh : “Vâng ạ, bà chủ đợi một lát sẽ xong ngay.”
Rất nhanh đồ ăn cả nước cam được dọn ra.
Nhạc Quân lơ mắt nhìn thấy quần áo Tiểu Úc với Tiểu Duy đang mặc, cô chợt nhớ một chuyện. Hôm bữa bảo là đến nhà tâm đức xong về sẽ nói với họ chuyện này mà quên mất. Đầu óc cô dạo này đúng là…
“Tiểu Duy, Tiểu Úc hai người khoan đi tôi có chuyện này.” Nhạc Quân uống một ngụm nước cam cảm thấy thật ngon miệng.
“Vâng ạ, bà chủ có chuyện cần tôi làm sao?” Tiểu Duy mỗi lần được bà chủ hay ông chủ giao việc đều rất vui mừng.
Nhạc Quân lắc đầu nh: “Không có. Tôi có quần áo để riêng ở kho. Đều rất mới, tôi chỉ mặc qua một lần hay hai lần gì đó thôi. Vì nhiều quá nên vài tháng sẽ sắp xếp một lần, dù sao tôi cũng không nỡ bỏ quần áo. Hai người đến kho mang toàn bộ về phòng lấy mặc nhé. Cũng đừng nghĩ nhiều, tôi không phải bố thí hay gì đâu, chỉ là đồ còn rất mới lại thấy hai người ít quần áo nên để lại cho hai người dùng là tốt nhất. Thấy dáng hai người tuy thấp hơn tôi nhưng đều gầy nên không ảnh hưởng gì nhiều đâu.”
Hai chị em nghe Nhạc Quân nói mà trong lòng chấn động, bà chủ đem quần áo quý giá của mình cho bọn họ. Ôi trời, bọn họ không nghe nhầm chứ.
Tiểu Duy vội từ chối, cô thật không dám mặc đồ bà chủ đâu: “Bà chủ, không. Đồ của cô quá quý giá chúng tôi không thể nhận được.”
Tiểu Úc tuy mê lắm chứ nhưng mà đúng là không nên nhận, bọn họ sao có thể mặc đồ của bà chủ được chứ.
Nhạc Quân hơi nhíu mày không ngờ hai chị em này lại phân rạch giàu nghèo như vậy, cô có chút bất đắc dĩ: “Chuyện tôi đã nói thì không thay đổi, hai người không nhận thì tôi mang đi vứt đó.”
“Đừng đừng bà chủ, vứt đi sẽ rất uổng mà. Vậy…vậy chị em tôi xin nhận ý tốt của bà chủ.” Tiểu Duy thấy bà chủ kiên quyết như vậy thì đành vui vẻ nhận lấy còn hơn nhìn những bộ đồ xinh đẹp đó bị vứt đi. Huhu cô sẽ rất đau lòng đó.
Tiểu Úc vui vẻ suýt nhảy dựng lên, cô nhìn bà chủ cười tít cả mắt: “Cảm ơn chị.”
Nhạc Quân nhìn cô gái chỉ nhỏ hơn mình một tuổi nhưng dáng vẻ lại trẻ con, ngây thơ như 16,17 tuổi thật đáng yêu. Cô thật thích hai chị em họ, đều là những cô gái tốt đẹp nhưng lại bị số phận vùi dập. Cô khẽ cười hấc cằm về phía kho đồ: “Đi lấy đồ đi, ở đây để dì Chu dọn được rồi.”
Hai chị em phấn khích đáp một tiếng liền chạy về phía kho.
Dì Chu nhìn bà chủ đối xử tốt với người làm như vậy thì cảm động không thôi, lại nhớ đứa cháu ngu ngốc không biết điều của mình. Nếu nó cũng tốt tính như hai chị em kia thì bây giờ đã thoải mái sống ở đây rồi. Bà thở dài xoay người vào bếp dọn dẹp.
Cơm nước xong Nhạc Quân không ngủ được nên vào phòng điều chế nước hoa.
Lúc cô đang mãi mê với việc điều chế thì thấy ấm áp sau lưng. Cô giật mình nhưng cũng không xoay người lại cứ để anh ôm mình như vậy.
Cởi bỏ bao tay xịt nước rửa tay xong mới dựa hẵn cả người vào vòm ngực săn chắc của người đàn ông, hai tay cô áp lên bàn tay thon dài nam tính đang đặt trên vòng eo mình.
Nhạc Quân khẽ giọng ngọt ngào: “Không phải anh bảo chưa về được sao?”
Trần Cảnh Vũ hôn bên mặt cô gái, lại hôn dần xuống cần cổ cô, nghe cô lên tiếng hỏi anh mỉm cười thì thầm bên tai cô: “Nhớ em không chịu được nên về sớm.”
Câu tỏ tình ngọt ngào như vậy lại thêm môi anh cứ chạm nhẹ trên da khiến khuôn mặt Nhạc Quân ửng đỏ. Cô khẽ cười xoay người lại đối diện với anh: “Trùng hợp em cũng nhớ anh.”
Anh cười ôn nhu vô cùng cưng chiều sủng hạnh cô hỏi: “Sao giờ còn ở phòng điều chế?”
“Em về xong ngủ liền tới 9h mới dậy nên hiện tại không buồn ngủ nữa.” Cô vừa nói vừa đưa tay kéo áo sơ mi anh ra khỏi quần, rất nhanh đưa tay vào trong vuốt ve da thịt thắt lưng anh.
Trần Cảnh Vũ hơi nhíu mi tâm nhìn cô chăm chú, xúc cảm phía sau lưng bắt đầu quấy rối tinh thần anh. Anh không ngăn cản để cô muốn làm gì làm.
Nhạc Quân cười cười tinh nghịch mở từng cúc áo của anh ra, sau khi mở xong chiếc cúc cuối cùng cô níu lấy vạt áo anh nhón chân hôn lên yết hầu của người nào đó. Sau đó hôn từng chút một trước ngực, rồi xương quai xanh của anh. Cô luồn hai tay vào trong áo anh vòng ra sau ôm lấy tấm lưng rắn chắn của người đàn ông. Cô cảm nhận được anh đã căng cứng cả người thì cười đắc ý. Cô dừng hôn, véo eo anh một cái nhìn anh trêu chọc: “Em thích mùi trên người anh.”
Trần Cảnh Vũ thở nặng nề nhìn cô gái đang trêu mình nãy giờ, anh gằng giọng: “Là em tặng anh mùi này mà.”
Nhạc Quân lắc đầu đáp: “Không phải mùi đó…” cô dừng lại hai giây hôn nhẹ lên môi anh nhỏ giọng mê hoặc: “Là mùi cơ thể của anh cơ. Em vô cùng thích.”
Trần Cảnh Vũ thở hắt bóp mông cô một cái giọng đè nén: “Quân Quân, em là đang quyến rũ anh sao?”
Nhạc Quân chớp chớp cặp mắt ngây thơ nhìn anh vô tội: “Nào có, là ngược lại anh quyến rũ em.” Cô vừa nói vừa đưa tay cởi dây thắt lưng của Trần Cảnh Vũ.
Tách. Dây nịt lưng được mở khóa.
Trần Cảnh Vũ biết rõ tiểu đệ của mình đã cương cứng lên rồi. Nhưng mà… “Quân Quân anh tắm đã.”
Nhạc Quân chỉ muốn chọc anh một lát thôi cô cười thấy anh mới về sắc mặt cũng không phải tươi tỉnh lắm nên không giỡn nữa. Cô hôn lên cằm anh một cái nói: “Anh tắm đi, em ở đây một lúc nữa sẽ về ngủ sau.”
Trần Cảnh Vũ đen mặt, cô…rõ ràng…dám trêu chọc cho anh cứng lên rồi không chịu trách nhiệm. Anh bực bội lập tức bế bổng cô lên đi về phía phòng ngủ.
Tiếng rầm cửa khiến Nhạc Quân vẫn còn ngơ ngác, cô ôm lấy cổ anh càu nhàu: “Em vẫn còn đang điều chế mà.” Cô nhìn anh thì thấy biểu cảm trông không tốt mấy. Chỉ chọc một tí thôi mà. Cái người này sức kiềm chế trên phương diện này kém vậy sao. Nghĩ vậy cô cười khẽ.
“Cười gì?” TCV dịu giọng xuống hỏi cô. Cô nàng này lại càng cười được nữa. Anh đưa tay bóp nhẹ đùi cô một cái.
Nhạc Quân nhột nhột hơi cựa người nhưng vẫn chưa ngừng cười: “Anh yêu, có phải sức kiềm chế của anh giảm đi nhiều rồi không?”
Anh lườm cô trầm giọng mê hoặc: “Là bà xã hại anh. Vậy nên em phải bù đắp thật nhiều.”Lúc này đã vào đến phòng tắm. Cửa lại rầm một phát nữa khiến tâm tình cả hai đều rạo rực, cả người đã nóng hừng hực.
Amh xả nước trong bồn ra, thêm ít tinh dầu. Đứng dậy nhìn cô gái đang định cởi chiếc đầm ở nhà ra.
“Để anh.” Nói xong câu đó anh rất thành thạo kéo khóa váy phía sau xuống. Sau đó cởi đồ lót cho cô xong hết mới bế cô vào bồn tắm.
Anh đặt cô ngồi dạng hai chân qua hai bên eo mình để đối diện với anh. Từ thế vô cùng thân mật và mờ ám.
Nhạc Quân cảm nhận được vật đàn ông của anh đã sưng to đang chà sát ở phía dưới cô. Cô khẽ ưm một tiếng đặt hai tay bám vào vai anh.
Trần Cảnh Vũ nhìn khuôn mặt và cả dáng người mị hoặc của cô khiến anh như muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức, anh khàn khàn giọng: “Sao em lại đẹp thế này hả?” Miệng nói tay nắm lấy bộ ngực đang phập phồng trước mặt. Không nhịn được hôn lên môi cô một nụ hôn triền miên không muốn ngừng lại. Hôn nhau khoảng 5 phút, TCV liền đưa tiểu đệ của mình vào ngay cửa hẹp của cô. Anh vẫn hôn, có điều tay đã siết chặt lấy eo cô nhấc một cái đã đẩy vào trong nơi mềm mại của cô.
Nhạc Quân rên lên một tiếng lại bị TCV vừa hôn vừa động dưới thân liên tục. Tiết tấu quả thực như muốn lấy mạng cô. Có điều cô không bị đau như đợt trước mà thích ứng rất tốt. Cũng thuận theo động tác của anh mà cong người cử động theo. Được sự chào đón của cô, anh càng phấn khích đâm mạnh và nhanh hơn. Tiếng kêu ra vào mập mờ khiến người ta xấu hổ đỏ mặt. Tiếng rên la của cô hòa cùng với thanh âm lên đỉnh của anh khiến cả hai người trầm luân không muốn dứt.
Sau một trận hoan ái ở phòng tắm, hai người ôm nhau nằm trên giường.
Trần Cảnh Vũ ôm cô sát vào người mình. Anh nhẹ nhàng hôn trên bờ vai đến tấm lưng trần của cô. “Thấy em bận như vậy anh thật xót.”
Nhạc Quân mệt đến rã rời nhưng vẫn nghe rõ lời anh nói cô nắm tay anh đang đặt trên bụng khẽ lắc đầu: “Em ổn, em mạnh mẽ với kiên trì hơn anh tưởng đó.”
TCV “Ừm” xong cũng không nói gì nữa, bàn tay lại bắt đầu nghịch ngợm trên ngực cô.
Nhạc Quân hơi cử động khẽ rên một tiếng: “Vũ, ngủ thôi.”
Anh đáp “Được” liền lật người cô qua hôn sâu. Nhưng anh chỉ hôn với vuốt ve khắp người cô thôi cũng không có tiến thêm bước nữa.
Ba ngày nghỉ qua đi Nhạc Quân lại vùi đầu vào học.
Khoảng 5 ngày sau cô nhận được điện thoại của Lê Du Bình, anh báo với cô khoảng tối cùng ngày sẽ đến thành phố A. Nhạc Quân dặn dò Lê Thi Âm đến đón Lê Du Bình, sắp xếp chỗ ở cũng như giấy tờ, thủ túc chuẩn bị tiến cử anh đến công ty truyền thông giải trí Hoa Đế ( Hoa Đế là công ty dưới trướng tập đoàn Sinsoledad của Trần Cảnh Vũ hiện tại do Trần Lãnh Dục quản lý.).
Nhạc Quân đã kể cho Trần Cảnh Vũ nghe qua chuyện ở trường Lam Lai, ban đầu người nào đó còn trưng ra vẻ mặt ghen tuông sau đó được vợ yêu dỗ ngọt, lại cho anh ăn no nê mới bình thường trở lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!