Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

ĐẲNG CẤP CHỒNG YÊU

Khoảng 6h tối khi đám người Nhạc Quân đã tắm rửa sạch sẽ ra ngoài cùng ăn cơm với hiệu trường với mấy thầy cô thì xuất hiện một đám đàn ông trông vô cùng dữ tợn. Trên người bọn chúng có tên xăm hình, có tên bị sẹo, cơ bắp cuồn cuộn nhìn qua liền khiến mọi người sợ hãi.

Bảo vệ ở ngoài không can ngăn được liền chạy vào hét lên: “Hiệu trưởng, bọn chúng…tôi không cản được.” người bảo vệ cũng còn trẻ chỉ hai mấy tuổi nhưng vì đám du côn này quá đông lại hung tợn như vậy anh dù sức mạnh thế nào cũng không thể đấu lại.

Mấy đứa trẻ đang ngồi ăn cơm thấy đám người này liền sợ sệt nép vào nhau.

Thư ký Nam đẩy bọn nhỏ đứng phía sau người lớn, cô hỏi: “Các người là ai? Đây là trường học, không phải nơi cho mấy người thích làm gì thì làm.”

Tên đại ca không để ý lời thư ký Nam nói mà dời mắt đến người Nhạc Quân, hắn giở giọng trêu đùa cợt nhã: “Ồ ở đây lại có mỹ nhân xinh đẹp thế này.”

“Mấy người là ai?” Hiệu trưởng tuy đã có tuổi nhưng uy nghiêm trong giọng nói vẫn còn lớn. Ông biết bọn người này có thể là bọn đòi nợ của mấy phụ huynh học sinh. Vì đã từng có trường hợp như vậy.

Tên đàn em cười to nâng cao giọng: “Bọn tôi cũng không muốn gây chuyện đâu, giao thằng bé Lê Du Dân ra đây là xong.”

Các thầy cô giáo nghe xong đều tái mặt, Lục Trì Ý theo bản năng ôm chặt đứa bé Du Dân lại anh trầm giọng: “Chuyện của người lớn đừng lôi bọn trẻ vào.”

“Ha ha, tôi không thích nói nhiều, có giao thằng nhóc đó không?” Tên đàn em mặt sẹo dữ tợn hét lên khiến cả đám giật mình càng kinh sợ hơn.

Hiệu trưởng nhìn bọn chúng cảm thấy ngôi trường này của ông chưa bao giờ được yên bình, ông bi quan nói: “Xin tha cho bọn trẻ, cần gì nói với chúng tôi. Chỉ duy việc giao đứa bé thì không thể.”

Tên lão đại nhìn lướt qua mọi người cười khẩy, hắn ta ngồi xuống chiếc ghế gần đó. Mấy tên đàn em liền tiến lại đấm vai cho hắn. Lúc này tên đại ca mới thả lỏng người nâng mắt nhìn hiệu trưởng, tay chỉ về phía đứa trẻ trong tay Lục Trì Ý lạnh giọng: “Anh thằng nhóc đó mượn tiền tôi, nhưng mấy tháng nay rồi vẫn không trả cho tôi đồng nào. Hiệu trưởng à, ông cũng hiểu nợ tiền phải trả tiền. Tôi chỉ là thi hành đúng luật lệ mà đòi nợ thôi.” Dứt lời hắn tự tay rót trà vào ly trông như đang ngồi ở nhà mình, một bộ dáng vô cùng cợt nhã, hống hách.

Hiệu trưởng hít sâu một hơi mới lên tiếng: “Cậu thừa biết thằng bé càng không có khả năng vậy tìm đến đây làm gì?”

“Uy hiếp thằng anh nó. Ông không biết đây là một trong những cách để thu nợ à?” Tên đại ca rất thư thả trả lời, chuyện này giống như là lẽ đương nhiên.

Thư ký Nam nhìn tên đại ca diện mạo vô cùng tuấn tú nhưng lại làm cái nghề này thì bực tức, cô không nghĩ nhiều lên giọng: “Anh à, ai nợ thì anh tìm người đó đòi. Thằng bé Du Dân không liên quan gì đến khoảng nợ của anh nó cả. Anh dù có làm cái nghề thất đức này cũng nên còn giữ chút tình người chút.”

Lời cô vừa dứt tiếng ly vỡ nát vang lên khiến ai cũng giật mình lùi sau hai bước.

“Mẹ kiếp, cô là thá gì hả. Cô thử cho người ta mượn tiền rồi nó ôm tiền cô đi trốn, cô sẽ để yên à. Không phải trong hoàn cảnh người khác thì đừng có lên giọng dạy người.”

Thư ký Nam hoảng hốt lui ra sau không dám nhìn hắn nữa, cô chỉ là tức giận nên không kiềm chế được.

Hiệu trưởng chịu không nổi nữa, tim ông cũng sắp không xong rồi. Ông nhìn qua Nhạc Quân, haizz lại để cho Hoa hậu thấy những chuyện này. Ông hạ giọng nghiêm túc nhìn tên đại ca kia: “Vậy giờ cậu muốn sao?”

Tên đại ca kia liếc ông một cái cười sảng khoái, tay chống đầu nói: “Đơn giản, một là giao thằng nhóc kia cho tôi, hai là thanh toán khoản nợ kia cho anh nó. Nếu không tôi phải dùng bạo lực một chút rồi.”

“Cậu…” Hiệu trưởng chỉ tên đại ca nhưng lại không nói nổi nên lời nào nữa. Không thể giao thằng bé được, nếu vào tay bọn này sợ thằng bé sẽ không xong mất.Nhưng tiền thì…ông nhìn hắn hỏi tiếp: “Bao nhiêu?”

Tên đại ca cười cười phun ra số tiền: “100 triệu!” (tiền Việt Nam)

Sắc mặt mọi người liền biến sắc, Lục Trì Ý không chịu được anh lên tiếng: “Các anh cướp của hay sao?”

“Cướp? Hừ” Hắn quay sang kêu tên đàn em: “Đen, đem giấy nợ lên đây.”

Tên đàn em lập tức mang tờ giấy được gọi là biên bản vay nợ lên.

“Mời hiệu trưởng xem, giấy tờ rõ ràng. Thằng nhãi kia cũng đã ký đàng hoàng trong giấy nợ này. Ông xem tôi không làm gì sai cả.” Tên đại ca đưa giấy nợ cho hiệu trưởng xem sau đó tiếp tục rót trà vào ly khác, ánh mắt lại dời đến cô gái xinh đẹp kia. Hắn nghĩ thật sự quá đẹp, tuy gầy nhưng dáng người thật mẹ nó chuẩn như siêu mẫu. Hắn nhíu mày nghĩ tại sao ở đây bao nhiêu năm rồi lại không biết có cô gái xinh đẹp như vậy. Nhưng nhìn qua thì không giống dân ở đây lắm, vì dựa vào khí chất cách ăn mặt của cô gái này hắn liền biết. Cô gái không phải người bình thường.

Nhạc Quân cảm nhận được ánh mắt nóng bóng của tên đại ca đòi nợ kia liền khó chịu, cô tiến đến gần hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, cháu có thể xem không?”

Hiệu trưởng đọc biên bản vay nợ kia xong liền tái mặt, thật sự không cứu vãn được rồi. Nghe Nhạc Quân nói vậy ông cũng không nghĩ gì đưa cho cô.

Nhạc Quân đọc qua, biên bản nợ này rất sơ sài nhưng quan trọng là dấu ấn của vân tay và cả chữ ký của con nợ đã đủ rồi. Đây là thỏa thuận của hai bên tự nguyện, cô dù biết đây là hình thức vay nóng, lãi suất cắt cổ nhưng giấy tờ chữ ký đã rõ rành rành như vậy. Không thể nào đem kiện được. Mà cho dù có kiện lên thì chắc chắn phải tốn bộn tiền để giải quyết, còn phải hầu tòa, còn không đảm bảo có thể thắng hay không. Thật sự thưa kiện không phải cách tốt.

Tên đại ca hơi mất kiên nhẫn, hắn nãy giờ vẫn nhìn chăm chú Nhạc Quân như có điều suy nghĩ nâng mắt nói với hiệu trưởng: “Nếu cả hai cách kia đều không được…Cũng được thôi, tôi nể tình cô gái xinh đẹp này. Chỉ cần cô gái đi cùng tôi một đêm coi như bỏ qua món nợ này.

“Khốn kiếp.” Một thầy trong đó nghiếng răng, nghiếng lợi chửi to lên. Mẹ nó còn dám ngó đến Hoa hậu.

Hiệu trưởng thấy tình hình không ổn ông định nói thì âm thanh của cô gái trong trẻo vang lên: “Tôi sẽ chuyển tiền cho anh, đúng 100 triệu. Tha cho đứa bé, cũng buông tha anh đứa bé ra.”

“Hoa hậu, không được.” Lý Dĩ An nghe vậy thì theo phản xạ thốt lên.

Lục Trì Ý quan sát cô gái từ nãy không nói tiếng nào, chỉ yên lặng quan sát mọi chuyện một cách bình tĩnh không hiểu sao ở trên người cô luôn tỏa ra một cảm giác dễ chịu và ấm áp khiến người bên cạnh luôn thấy yên tâm.

“Tiểu thư, ông chủ đã dặn dò chúng tôi phải bảo vệ cô, cô yên tâm chúng tôi có thể đánh ngã bọn chúng.” Vệ sĩ bên cạnh từ nãy giờ không thấy bà chủ hành động gì nên cũng chỉ yên lặng chuẩn bị tư thái sẵn sàng chiến bất cứ lúc nào. Lúc này thấy tên kia dám ngó nghía tới bà chủ liền nổi gân xanh. Lại nghe bà chủ nói sẽ trả tiền cho bọn chúng cũng không biết nên làm sao cho phải.

Vệ sĩ còn lại cũng cúi đầu xin chỉ thị của Nhạc Quân.

Nhạc Quân nhìn hai bọn họ lắc đầu nói: “Hai người yên tâm, chưa đến giới hạn không cần dùng bạo lực.”

Hai vệ sĩ gật đầu “Vâng” một tiếng liền lui lại một bên.

Tên đại ca thấy cảnh tượng trước mắt liền suy đoán thân phận của cô gái. Hoa hậu sao? Hoa hậu là thế nào?

Nhạc Quân không thấy tên đại ca trả lời liền bước lên trước nhìn thẳng hắn lặp lại: “Tôi sẽ trả số tiền 100 triệu đó.”

Hai vệ sĩ thấy Nhạc Quân tiến lên liền theo sát cô để bảo vệ.

“Anh Ca, nhỏ đó trả là tốt quá rồi.” Tên đàn em đứng bên cạnh vừa nghe Nhạc Quân sẽ trả số tiền kia thì sáng mắt.

Tư Hạo Ca (đại ca) nhìn chăm chú Nhạc Quân, hắn muốn biết cô gái trông mảnh mai này lấy gì dám đứng trước mặt hắn có thể bình tĩnh không căng thẳng như vậy. Nghe cô sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn kia hắn liền thu lại nụ cười cợt nhã trên môi. Hắn vẫn nhìn Nhạc Quân miệng nói: “Thuốc!”

“Vâng.” Đàn em bên cạnh nghe hắn nói như vậy là hiểu hắn muốn gì, nhanh tay lấy thuốc và bật lửa châm thuốc cho hắn.

Bộ dạng vừa ngông nghênh hút thuốc, vừa giang hồ đó khiến mọi người ở đây đều khó chịu. Duy chỉ có vài cô gái bị bộ dáng vẻ tuấn tú của hắn làm lỡ mất nhịp tim sau đó liền hoàn hồn trở lại. Nghĩ thầm đúng là trai đẹp không nên nhìn nhiều nha.

Tư Hạo Ca hút vài hơi sau đó mới cười khẽ nói: “Cô gái là ai? Tôi chỉ lấy tiền từ thằng nhóc kia hoặc những người trong ngôi trường này?”

Hiệu trưởng biết mình không thể nhận sự giúp đỡ của Nhạc Quân thêm nữa bèn tiến lên nói: “Tôi có thể đưa trước cho cậu 20 triệu được không? Sau đó tôi sẽ trả dần.”

“Hiệu trưởng! Chúng ta không đủ tiền để nuôi bọn trẻ rồi, nếu không có Hoa hậu Nhạc Quân chúng ta đã không cầm cự được. Nếu giờ tiếp tục lấy hết số tiền kia ra chúng ta sẽ đói.” Thư ký Nam bên cạnh dù thương xót đứa bé kia nhưng nợ là do anh trai thằng bé mượn, bây giờ lại bắt bọn họ trả. Làm gì có đạo lý đó chứ.

Hiệu trưởng đau đầu nhíu chặt mày ngồi phịch xuống ghế gần đó.

Tư Hạo Ca vừa nghe danh xưng “Hoa hậu Nhạc Quân” liền cảm thấy quen quen hình như hắn từng nghe ở đâu rồi. Hắn nhướng mày nâng mắt nhìn Nhạc Quân khẽ giọng: “Cô là Hoa hậu Nhạc Quân?”

Nhạc Quân vô cùng khó chịu với mấy người này, đến đòi tiền cô đồng ý trả bọn chúng lại không chịu. Nghe hắn hỏi vậy cô càng bực bội hơn, cái danh xưng của cô thốt ra từ miệng người này thật khó nghe, cô nhíu mày nhìn hắn đáp: “Tôi là nhà từ thiện đầu tư cho ngôi trường này, tức là tôi cũng là người có liên quan tới nơi này. Tôi mong anh đừng làm khó mọi người, các anh cũng chỉ muốn tiền thôi thì hà cớ gì phải dùng bạo lực, ép buộc người khác như vậy.”

Nghe cô nói một lúc Tư Hạo Ca nghĩ cô gái này thân phận không tầm thường, có thể làm từ thiện bỏ ra một số tiền lớn như vậy chứng tỏ cô gái này rất nhiều tiền. Nhìn qua khí chất, còn cả danh xưng Hoa hậu kia nữa. Hắn suy tư một lúc cuối cùng đồng ý thỏa thuận: “Được, vậy cô chuyển tiền lập tức tôi sẽ không truy cứu bọn họ nữa.”

“Cả anh trai của thằng bé.” Nhạc Quân lạnh giọng hơn bình thường, mặc dù cô không biết vì sao anh trai của đứa bé này lại mượn nợ nhiều như vậy nhưng cô nghĩ hoàn cảnh gia đình có thể quá kém nên mới đi vào bước đường vay nặng lãi.

Tư Hạo Ca không do dự đáp: “Đương nhiên.”

Nhạc Quân thấy hắn thỏa thuận thì thở phào cô nói với Tiểu Manh: “Tiểu Manh, chị vào phòng lấy điện thoại em ra đây?”

Rất nhanh Tiểu Manh đã mang điện thoại ra. Nhạc Quân nhận lấy nâng mắt hỏi Tư Hạo Ca: “Anh đọc số tài khoản đi?”

Tư Hạo Ca hấc cằm với đàn em, một trong số đó liền mang điện thoại cho Nhạc Quân xem số tài khoản hiện lên trên đó.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!