Sáng hôm sau Nhạc Quân tỉnh dậy thấy Trần Cảnh Vũ đang ngồi bên ghế mây ngoài ban công đọc sách. Cảnh tượng như tiên cảnh thế này khiến cô bất giác không rời mắt đi được.
Ánh mắt của cô quá nóng bỏng làm Trần Cảnh Vũ nhanh chóng phát hiện. Anh nâng mắt nhìn lên chạm vào cặp mắt thanh khiết của cô gái liền bị hút sâu vào. Anh đứng dậy đến bên giường ngồi xuống vuốt ve cánh tay trắng muốt, mềm mại đang lộ ra bên ngoài của cô. Anh ôn nhu hỏi: “Em không ngủ thêm chút nữa sao?”
Nhạc Quân nũng nịu nâng đầu gối trên đùi anh vùi cả mặt vào bụng anh, hai tay ôm chặt lấy eo săn chắc của Trần Cảnh Vũ cất giọng hơi khàn khàn: “Muốn ôm anh thôi.” Vì hành động này mà chăn trên người cô đã kéo xuống eo lộ ra bộ váy ngủ hai dây màu đen cổ chữ V.
Trần Cảnh Vũ thích nhất bộ dạng cô nũng nịu thế này, cảm giác như cô hoàn toàn yếu đuối mà ỷ lại vào anh. Lại nhìn thân thể cô gái lộ ra ngoài bộ váy đen càng tôn thêm dáng dấp, làn da trắng như tuyết nổi bật. Trông thật mẹ nó quyến rũ chết anh. Cứ gần cô là tiểu đệ của anh sẽ cứng lên bất cứ lúc nào, giống như hiện tại chẳng hạn.
Nhạc Quân gối đầu chặn ngay chỗ nào đó của anh liền cảm thấy lạ lạ, khi hiểu ra thì vội ngồi bật dây trừng mắt với người nào đó đang trưng bộ mặt vô tội kia: “Anh mới sáng đã…” Cô vừa ngồi bật dậy không chú ý một bên dây áo đã rơi xuống vai. Trần Cảnh Vũ nhìn cảnh tượng đẹp đến không thở nổi này liền thở dài đưa tay kéo dây áo cô lên thấp giọng nói: “Em xem, là em câu dẫn anh trước”. Dứt lời anh cúi đầu hôn nhẹ lên bờ vai mảnh khảnh, hai tay siết chặt eo cô vào người mình.
Nhạc Quân run lên, đặt tay trước ngực anh nhắm mắt lại mặc người nào đó hôn mút vai, đến cổ cô lại đi xuống bờ ngực đang phập phồng trong lớp áo ngủ mỏng tanh.
Trần Cảnh Vũ luồn tay dưới váy cô di chuyển lên trên. Tay sờ bóp bộ ngực câu dẫn, môi tìm kiếm môi cô hôn cuồng nhiệt. Đến khi anh thấy mình không xong rồi lại nhớ đến đêm qua cô đau như thế, tia lí trí cuối cùng cũng kéo anh về. Anh thở dốc rời khỏi người cô, sửa sang lại váy cho cô trầm giọng kiềm nén nói: “Em vệ sinh đi, anh xuống nhà đợi.” Dứt lời hôn lên trán cô một cái liền rời đi, còn quên cài mấy cúc áo đã bung ra.
Nhạc Quân muốn nói nhưng lại thấy anh đi nhanh như vậy liền thôi, cô nhìn bóng lưng anh bật cười thành tiếng. Tắm rửa vệ sinh xong Nhạc Quân đứng trước tủ quần áo chọn đồ.
Trần Cảnh Vũ đã sắp xếp từng gian đồ ngủ riêng, đồ mặc ở nhà riêng, đồ đi tiệc riêng, đồ ra ngoài riêng…nhìn những gian đồ được sắp xếp ngăn nắp cô vuốt một lượt môi giương lên nụ cười hạnh phúc đến không thể hạnh phúc hơn. Cuối cùng cô chọn chiếc váy trắng dáng suông dài đến bắp chân, tay lửng, cổ vuông rộng. Nhìn qua một lượt cảm thấy thật đẹp, ừm là kiểu thuần khiết đúng là rất hợp với cô. Cô nhớ chiếc váy là Tần Duy mua cho cô đợt sinh nhật.
Xong xui Nhạc Quân mang dép lông xuống nhà thì thấy có thêm hai cô gái trông cũng còn khá trẻ. Cô hơi nhíu mày nhìn cả hai người họ.
Trần Cảnh Vũ thấy Nhạc Quân đi xuống liền đứng dậy đi tới dắt tay cô ngồi xuống bàn ăn.
“Đây là hai người bên mẹ tìm đưa qua đây giúp việc trong nhà. Đây là bà chủ của hai người.” Anh vừa giới thiệu vừa rót đầy cốc sữa đẩy qua cho cô.
Hai cô gái kia vừa thấy Nhạc Quân đã nhận ra ngay, dù kinh ngạc nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nhìn cô cẩn thận đáp: “Chào bà chủ, tôi là Tiểu Duy còn đây là em gái tôi Tiểu Úc.”
Tiểu Úc cười mỉm nhìn Nhạc Quân cúi đầu: “Chào bà chủ ạ.”
Nhạc Quân nhẹ nhàng gật đầu “Ừm” cô nhìn qua hai bọn họ hỏi thêm: “Hai cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Tiểu Duy nhanh nhẹn nên vội trả lời: “Tôi 25 tuổi ạ, còn em gái 20 tuổi.”
“Em gái không đi học sao?” Nhạc Quân cũng không định hỏi nhiều nhưng nhìn cô em gái kia thấy rất đáng yêu lại nhút nhát như vậy.
Tiểu Duy cũng không ngờ bà chủ lại quan tâm mình liền nói: “Nhà chúng tôi không có đủ tiền để nuôi em ấy đi học. Nên đã nghỉ học từ sớm rồi ạ?”
Nhạc Quân gật đầu đã rõ nên không hỏi thêm gì để bọn họ lui xuống.
“Sản phẩm của Arrebol đã xong hết chưa?” Trần Cảnh Vũ đang quét mức dâu lên bánh mì hơi nâng mắt nhìn cô.
“Xong rồi ạ, vài ngày nữa sẽ tung ra.”
Anh ừm một tiếng nhìn bên mép cô dính sữa nên đưa tay lau đi.
“Hôm nay muốn đi đâu chơi không?” Thấy cô lâu rồi chỉ có học với điều chế nước hoa mà không đi chơi anh lại thấy đau lòng, sau này phải đưa cô đi thật nhiều nơi mới được.
Cô nghĩ nghĩ chợt nhớ tới Ánh Sáng: “Đến xem thử Ánh Sáng như thế nào đi ạ? Lâu rồi em chưa tới.”
“Được, ăn xong nghỉ ngơi tí rồi đưa em đi.”
Trong căn phòng tầng một hai cô gái đang sắp xếp đồ đạc.
Cả hai đều sung sướng khi được ở trong căn phòng rộng rãi lại đẹp đẽ thế này. Chỉ việc được ở trong căn biệt thự như lâu đài này thì dù chỉ là giúp việc cũng khiến hai cô gái vui sướng không thôi.
“Chị, chúng ta thật may mắn gặp được bà Trần. Nếu không cả đời sẽ chôn ở nơi đó bị ức hiếp mãi rồi.” Tiểu Úc đang ngắm từng ngóc ngách trong căn phòng khá rộng rãi này.
Tiểu Duy đang nằm dang hai tay trên chiếc giường tuy không lớn lắm nhưng đối với cô đây chính là thiên đường. “Ừm, chị nghĩ hai chị em mình sẽ bị hành hạ đến chết, may mà ông trời có mắt. Lại được bà Trần giới thiệu đến giúp việc nhà ông chủ. Chúng ta thật có phước.”
“Vâng, nhìn ông chủ bà chủ đều trẻ như vậy còn tốt bụng nữa. Chị khi nãy cũng ngạc nhiên đúng không? Ông chủ thì em thấy trước rồi không nói, cơ mà bà chủ đẹp thật đấy.”
Tiểu Duy gật gật đầu đồng ý: “Chị thấy cô ấy quen lắm hình như là người nổi tiếng đó, có điều ở nơi hẻo lánh trước kia của chúng ta nào có tiền mà sài được mạng cơ chứ, đến cả tivi cũng không có để xem.”
“Haizz em thấy chỉ riêng việc chúng ta chỉ là người làm thôi nhưng lại được ở trong căn phòng tốt thế này có thể thấy họ đều rất tốt. Cả mấy cô chú giúp việc khác cũng vậy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!