Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

ĐẲNG CẤP CHỒNG YÊU

Ba tháng sau kể từ ngày Trần Cảnh Vũ tỉnh lại, dường như tất cả đều trở về quỷ đạo. Những âm mưu, những toan tính, những kẻ xấu đều phải nhận lấy kết cục xứng đáng.

Trần Lãnh Dục bị kết án chung thân vì tội cố ý giết người, bắt cóc người trái phép... Đồng Tư Dật bị kết án hai mươi năm tù vì tội đồng phạm giết người. Tuy Trần Cảnh Vũ hiện tại đã tỉnh lại nhưng tội thì vẫn không thể nào giảm. Mà dù cho pháp luật có nhân nhượng thì chính Trần Cảnh Vũ cũng sẽ không buông tha dễ dàng cho bọn chúng đặc biệt là Trần Lãnh Dục.

Những bè cánh của hắn ta và ba hắn cũng bị Trần Cảnh Vũ thẳng tay đuổi khỏi ghế ban quản trị.

Trần Lãnh Dục đến cuối cùng bị tuyên án cũng không có chút hối cãi chỉ là ánh mắt hận thù đến thấu xương kia của hắn khi nhìn Trần Cảnh Vũ khiến bất cứ một ai cũng chán ghét. Rõ ràng là hắn ganh tị, bị sự ích kỷ và lòng tham vô đáy của mình mà chìm sâu vào tội ác. Trời đất không dung, ai cũng không thể cứu. Vậy mà còn không biết ăn năn, cầu khoan hồng. Chung thân còn thấy nhẹ cho hắn.

Đồng Tư Dật tuy cũng chẳng có thái độ là nhận lỗi gì nhưng bộ dạng của hắn coi như là không quá ngứa mắt. Hắn cúi đầu im lặng nghe thẩm phán tuyên án. Trước khi bị giải đi hắn lơ đãng nhìn ánh mặt trời rực rỡ ở trên cao. Sau đó như có một khuôn mặt cô gái như tiểu tiên nữ nở nụ cười lần đầu với hắn. Hắn cười thê lương môi mấp máy cái tên của một người con gái hắn yêu: “Quân Quân.” Hắn không hối hận gì cả, hắn chỉ là không cam lòng vì kiếp này hắn không thể thắng hai kẻ đàn ông đã cướp đi hai người phụ nữ quan trọng nhất đời này.

Hắn thật sự muốn giết chết hai kẻ đó chỉ là vào hôm nọ khi tay đặt trên cổ Tần Dịch Tô, vốn có thể một đường khiến Tần Dịch Tô ngạt thở mà về với mẹ đất nhưng cuối hắn lại dừng tay, vì như có giọng nói dịu nhẹ của cô ve vẫy bên tai hắn. Tiếng chú của cô khiến hắn không thể nào tiếp tục làm chuyện xấu. Ít ra hắn không muốn cô sẽ hận hắn vì một người cha tệ hại. Hắn chấp nhận buông bỏ.

Một tháng sau khi thẩm phán tuyên án, Đồng Tư Dật đã cắn lưỡi tự sát trong nhà giam. Khi cảnh sát vào hiện trường xem thì thấy trên tường bên cạnh thi thể của Đồng Tư Dật có một dòng chữ được viết bằng máu. [Quân Quân, yêu em.]

Lúc Nhạc Quân nhận được tin tức cũng là đang ngồi trong lòng Trần Cảnh Vũ ở ghế mây.

Khi nghe được lời cảnh sát đã nói cô hơi cụp mắt suy nghĩ một chút.

Rồi cô bỗng lên tiếng. “Chấp niệm của chú ấy quá nặng nề.”

Trần Cảnh Vũ nhíu mày, anh thở dài một hơi ôm cô chặt vào lòng, bàn tay luồn vào trong áo cô vuốt ve cái bụng đã hơi lớn. Anh thì thầm. “Đó là lựa chọn của anh ta. Em không cần suy nghĩ nhiều nữa.”

Hôm nay Trần Cảnh Vũ đưa Nhạc Quân đến nhà tâm đức Ánh Sáng.

Chiếc xe BMW đen vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của nhiều đứa trẻ và cả thầy cô giáo đang cùng bọn trẻ sinh hoạt ngoài sân.

Nhạc Quân được Trần Cảnh Vũ đỡ xuống xe, trước khi vào trong thăm bọn trẻ Nhạc Quân nói với Trần Cảnh Vũ đợi cô một lát.

Trần Cảnh Vũ nhìn hướng cô đi thì đoán được. Thật ra anh cũng nợ cậu trai trẻ này một ơn tình. Nếu không có Đường Thất có lẽ Nhạc Quân đã sớm bị Trần Lãnh Dục hạ nhục rồi. Trước đó anh đã đưa cho cậu ta chi phiếu nhưng cậu ta nhất định không nhận. Sau đó Nhạc Quân đã đứng ra nói với cậu ấy sẽ giúp bà cậu ấy được ở trong một bệnh viện tốt chữa trị bệnh. Vì bà nên Đường Thất nhận lấy sự trả ơn này của Nhạc Quân. Dù anh cứu cô không phải vì những điều đó. Sau đó Nhạc Quân đưa anh vào làm bảo vệ ở Ánh Sáng, giúp cô giữ gìn an ninh trật tự cho cả khu nhà. Đường Thất vui vẻ cảm ơn, coi như anh cũng tìm được một công việc ổn định và có thể giúp cô bảo vệ Ánh Sáng. Như vậy anh đã mãn nguyện rồi. Tình cảm gì đó, anh biết mình chỉ là điên rồ mới từng nghĩ tới nhưng sau lại hiểu ra. Không sao cả, anh thích cô là quyền của anh. Anh không cần cô đáp trả hay phải áy náy gì cả, anh nguyện ý ở xa bảo vệ tâm huyết của cô, nguyện ở xa nhìn cô được hạnh phúc. Dần dần anh cũng cảm thấy cuộc sống của mình đã thoát ra khỏi vùng tối tắm, đã có thể đón nhận được ánh sáng rực rỡ của bầu trời. Đó là thứ anh đã khao khát nhiều năm nay. Thật ra gặp cô anh thấy mình thật may mắn.

Thấy cô gái đang từng bước lại gần, Đường Thất vội ra khỏi phòng bảo vệ đón cô.

Nhìn thoáng qua phần bụng đã lớn hơn nhiều của cô Đường Thất mỉm cười đưa tay đỡ cô vào trong ngồi.

“Làm ở đây có phải rất tốt không?” Nhạc Quân nhìn anh cười hỏi.

Đường Thất rót cho cô ly nước. Anh gật đầu. “Rất tốt. Cảm ơn em.”

“Ban đầu thật ra em muốn để anh làm vệ sĩ cho em cơ nhưng vị kia nhà em không chịu.” Nhớ đêm nọ khi cô đề cập đến chuyện này thế quái nào vị kia sầm mặt, sầm mũi không thèm nói lời nào một mực dùng hành động dày vò cô một đêm. May là đứa bé trong bụng cô tốt đấy nếu không cô nhất định đánh chết vị kia. Toàn ăn giấm lung tung thôi.

Đường Thất cười, anh không còn thấy nhói tim khi chứng kiến cô với người kia thân mật nữa. Vì nhìn cô cười hạnh phúc, anh cũng sẽ hạnh phúc theo.

Nói chuyện một lúc thì có một cô gái hơn hai mươi tuổi đến tìm Đường Thất.

“Hoa hậu, anh Thất.” Cô gái nhìn Đường Thất mặt bỗng dưng đỏ lên có chút ngại ngùng.

Nhạc Quân phát hiện ra gì đó cô mỉm cười nhường không gian lại cho cả hai.

“Vậy em đi đây. Chị đi nhé.”

“Em đi cẩn thận.”

“Tạm biệt hoa hậu.”

Nhạc Quân gật đầu.

Đường Thất không để ý cô gái nọ, anh chỉ nhìn theo bóng lưng của người con gái là giấc mơ đời này của mình. Anh nhếch miệng lơ đãng nhìn thấy trên bàn gỗ có một ví tiền của nam. Đây là...

Anh cầm lên xem xét, đây rất giống với chiếc ví cũ kỹ kia của anh. Đường Thất cảm nhận được nhịp tim mình bất ngờ đập nhanh. Anh từ từ mở ví ra, động tác cực kỳ cẩn thận như sợ chỉ vội một chút nó sẽ biến mất không còn mảnh vụn nào.

Đến khi nhìn thấy chữ ký nho nhỏ và dòng chữ phía dưới: [Sẽ có người dành trọn tình yêu cho anh. Hạnh phúc nhé.]

Nhìn chằm chằm một lúc dòng chữ xinh đẹp và chữ ký độc nhất vô nhị kia. Anh đưa ngón tay lên nhẹ nhàng vuốt ve như thể anh đang âu yếm khuôn mặt của cô gái.

Đường Thất chợt cười bất đắc dĩ. Hóa ra cô ấy đều hiểu.

“Anh Thất, tối nay ăn cơm chung nhé.” Cô gái nọ thấy anh mãi không để ý đến mình, cô hơi buồn rầu.

Lúc này Đường Thất mới hoàn hồn, anh đóng ví lại coi nó như bảo bối rồi bước đến hộc tủ, lấy một chiếc hộp gỗ nhỏ ra sau đó đặt chiếc ví vào trong.

Có lẽ đến khi chết đi anh sẽ mang theo ví da có chữ ký tựa cõi thi3ne đường và có dòng chữ xinh đẹp của một bóng hình anh thầm yêu sang thế giới bên kia. Như vậy dù là chết đi cũng có một chút gì đó liên quan đến cô ở bên anh.

Xong, anh mới trả lời cô gái đang còn ở trong phòng mình. “Được.” Cô nói rằng sẽ có ai đó trao trọn tình yêu cho anh, anh không quan tâm. Anh chỉ biết là trái tim đã sớm trao trọn cho cô rồi. Nhưng vì lời nhắn nhủ đó của cô anh sẽ thử mở lòng mình. Dù biết tận sâu trong một góc con tim mãi mãi không ai có thể thay thế được cô.

Tháng tám, cũng là tháng sinh nhật của cả Nhạc Quân và Trần Cảnh Vũ.

Năm nay cả hai tổ chức rất hoành tránh. Địa điểm tại biệt thự Quân Vũ.

Thật ra nói hoàng tráng nhưng cũng không có gì lớn lao. Chẳng qua là nhiều người hơn một chút và đồ ăn ngon hơn một chút mà thôi.

Từ sớm đám Âu Dương Tịch đã tụ tập rồi. Năm nay cả Liễu Gia Nghi và Đặng San đều có mặt vì cả hai đều ở lại học thêm kỳ hè.

Đặng San San cứ đi theo Nhạc Quân muốn sờ bụng cô. Bị Nhạc Quân trừng mắt mới thôi không dám làm càn nữa. Lại thêm Trần Cảnh Vũ mà biêt thì Vu Tuấn Âu cũng chẳng cứu được cô nàng. Cô đành bĩu môi đi dạo chơi ngắm cảnh.

Trần Cảnh Vũ phát hiện vợ yêu có hơi mệt nên anh nói với mấy người khác đang trang trí một tiếng còn mình thì bế vợ về phòng ngủ.

“Em mệt sao?” Anh lo lắng hỏi. Môi hôn lên mi tâm của cô

Nhạc Quân lắc đầu. “Chỉ hơi thôi ạ. Bé con cũng không quậy em.”

Nghe cô nói vậy anh mới yên tâm. “Thằng nhóc mà dám quậy em sau này anh sẽ tính nợ nó.”

Nhạc Quân dở khóc dở cười, cô nhéo khuôn mặt của anh càu nhàu. “Chưa gì đã muốn bắt nạt con.”

Đẩy cửa phòng ra Trần Cảnh Vũ đặt vợ lên giường. Anh cũng thuận theo nằm cùng cô. Anh chống khủyu tay, bàn tay kia đặt lên bụng đã lớn của cô xoa xoa. “Không mệt à?”

Nhạc Quân bị ánh mắt nóng bỏng của anh làm cho mê man. Cô nhướng người hôn lên môi anh. “Không mệt.”

Anh cười lưu manh, bàn tay nhanh chóng đi vào trong váy đầm rộng rãi của cô nắn bóp bộ ngực đá lớn kia. “Vậy làm chút vận động nhé.” Không đợi cô nói anh đã chặn mỗi cô lại. Bàn tay rất không thành thực bóp nhẹ phía dưới thân của cô.

Sau một lúc lâu trong phòng chỉ còn tiếng rên rỉ yếu ớt của cô gái, tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông.

“Anh...đừng mạnh quá.” Mồ hôi trên người anh rơi trên mặt cô, Nhạc Quân đau đớn nhíu chặt mày. Hai bàn tay báu chặt lấy vai anh.

“Anh có chừng mực mà.” Lại đâm cô thêm một trận hùng hồn như đánh chiến.

Khi cả hai lên đỉnh Trần Cảnh Vũ vừa thở dốc vừa thì thầm bên tai cô. “Yêu vợ.”

Sáu rưỡi mọi người đã tập trung đầy đủ.

Bữa tiệc diễn ra vô cùng vui vẻ, đến khi những người lớn đã ra về hết chỉ còn lại đám trẻ. Cả bọn mới kéo nhau lên quan cà phê ở tầng bốn.

Đường Thất không thân quen với những người nọ nên tạm biệt Nhạc Quân về trước.

Đám Âu Dương Tịch mang trái cây lên đã thấy mấy tên đàn ông này thế mà dám mở sòng bài.

“Này, giờ là thời khắc tâm sự, mấy người còn tính chơi bài hả?” Âu Dương Tịch mặc kệ bọn họ xông vào thu hết bài trong tay, có điều chưa kịp làm gì đã bị Trần Cảnh Thiên ôm eo kéo ngồi bên cạnh. “Em loạn cái gì. Bọn anh chơi vài ván thôi.”

“Không được. Em...” Chưa kịp nói tiếp đã bị tên hỗn xược nào đó ngang nhiên hôn môi.

Cô tức đến nổ đom đóm đánh anh một cái, sau đó hình như xấu hổ nên không dám cử động gì chỉ im lặng vùi mặt vào ngực Trần Cảnh Thiên.

“Mẹ nó, phát cơm chó thì về mà phát nhá.” Vu Tuấn Âu quơ lấy quả cherry ném về phía Trần Cảnh Thiên.

Cả đám cười rộ lên, Âu Dương Tịch cực kỳ xấu hổ cô nhéo mạnh lên đùi Trần Cảnh Thiên một cái.

Trần Cảnh Thiên xuýt xoa, sau đó cười cười hôn lên trán cô vô cùng ôn nhu.

“Quân Quân khi nào dự sinh?” Là Tiêu Tương, cô đang ngồi cạnh Âu Dương Cát và Lục Lộ Cam.

Nhạc Quân há miệng ăn miếng táo Trần Cảnh Vũ đút. Cô đáp: “Dự là tháng mười một. Cũng còn lâu, bé con mới hơn sáu tháng thôi.”

“Cậu vẫn không muốn biết trai hay gái hả?” Đặng San San hỏi. Bàn tay bị Vu Tuấn Âu bên cạnh cầm lấy chơi đùa nhưng cô cũng lười để ý.

Nhạc Quân dựa vào vai Trần Cảnh Vũ. “Không muốn. Trai hay gái đều thích.”

“Tớ mặc kệ. Bé con ra đời tớ phải làm mẹ nuôi cả.” Đặng San San cười hì hì đặt cọc từ sớm.

Âu Dương Tịch lúc này đã hết xấu hổ. Cô lườm Đặng San San. “Tớ mới là mẹ cả”

Trần Cảnh Thiên đen mặt. Anh nhắc cho cô người yêu trẻ con này nhớ. “Tương lai em là mợ của bé con đó. Mẹ nuôi cái gì.”

Lời vừa dứt Đặng San San đã cười ha hả. “Đúng rồi nha. Cậu cấm có giành.”

“Ai thèm gả cho anh chứ.” Mặc dù lời nói thì ngang bướng nhưng giọng điệu lại hết sức dịu dàng còn có e thẹn.

Trần Cảnh Thiên nhìn cô một chút, sau đó đút cho cô miếng táo. “Không gả thì không được đâu. Trước sau gì anh cũng cưới em.”

Nhạc Quân cả buổi nói chuyện nên cô đã mệt rồi cô dựa vào vai Trần Cảnh Vũ nhắm mắt như muốn ngủ.

“Ngủ nhé. Để anh tiếp bọn họ được rồi.” Trần Cảnh Vũ ôm mặt cô lên xem xét, anh nghiêng đầu hôn lên chóp mũi cô khẽ giọng.

Nhạc Quân lắc đầu. Tiếng nói chuyện của mọi người khá lớn nhưng cô vẫn nghe Trần Cảnh Vũ nói rõ. “Hiếm lắm mới có dịp. Muốn nhìn bọn họ vui vẻ trò chuyện.”

Trần Cảnh Vũ không ép cô nữa, anh ôm eo cô kéo cô dựa vào ngực mình.

Cả hai như hai người già không nói gì chỉ im lặng nhìn từng cặp đôi đang trò chuyện hoặc làm ra những cử chỉ mờ ám, bí mật.

Nhạc Quân lơ đãng nhìn thấy ánh mắt Liễu Gia Nghi chỉ một mực dán lên người Cung Nam Hoàng mà anh thì chỉ cụp mắt không biết đang suy nghĩ gì.

Cô ghé gần tai Trần Cảnh Vũ thì thầm. “Em mong Gia Nghi có thể lấy được trái tim của Cung Nam Hoàng.”

Trần Cảnh Vũ theo lời cô nói thoáng nhìn hai người ở một góc nào đó. Cũng không rõ là người con trai có biết cô gái bên cạnh đang say mê nhìn mình hay không. “Yêu một người phải mất rất nhiều thời gian mới có thể buông tay. Còn để quên một người thậm chí phải bỏ ra cả một đời.”

Nhạc Quân không hiểu ý anh. “Anh đang nói ai.”

Trần Cảnh Vũ lắc đầu, anh vừa định dời tầm mắt đi thì vô tình người con trai nọ lại ngẩng mặt lên chạm phải mắt anh. Cả hai cứ như vậy nhìn vài giây rồi ai nấy đều ngầm hiểu ý thu hồi tầm mắt.

Anh rõ Cung Nam Hoàng rất yêu Quân Quân của anh. Tình yêu đó không biết có lớn như của Âu Dương Cát hay Lục Lộ Cam hay Đồng Tư Dật hay không nhưng anh chắc chắn một điều cậu ta thật lòng.

“Người có duyên sẽ về với nhau.” Trần Cảnh Vũ nói, anh vuốt mái tóc đen mượt của cô.

Lúc tan tiệc, Trần Cảnh Vũ vô tình nhìn thấy Tiêu Tương nắm lấy tay Âu Dương Cát. Âu Dương Cát giật mình nhưng cũng không rút ra.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!