Một tháng sau...
Bar Lila,
“Cảnh sát nói sao?” Vu Tuấn Âu hỏi.
Âu Dương Cát đáp. “Chắc chắn là có kẻ cố ý hãm hại. Xe của Cảnh Vũ bị giở trò, đoán là Cảnh Vũ sợ khi xe chạy ra khỏi đèo là đến khu dân cư sẽ hại đến tính mạnh người khác nên tự đâm vào vách núi.”
Trần Cảnh Thiên chửi thề. “Mẹ kiếp. Em mà biết kẻ nào hại anh trai thì chắc chắn sẽ róc xương hắn ra đến khi chết.” Việc ở tập đoàn may mắn không quá kinh khủng khiến anh không chống đỡ nổi. Công lớn phải kể đến hai vị bạn tốt của anh hai, một ngân hàng lớn của nhà Âu Dương Cát và trùm bất động sản của nhà Vu Tuấn Âu đúng là có thể đứng ra bảo lãnh cho Trần Cảnh Thiên được bình yên ở ghế chủ tịch, còn có Nguyễn Kha trợ giúp nữa. Nguyễn Kha thật sự là cánh tay đắc lực của Trần Cảnh Vũ. Mọi chuyện lớn nhỏ của tập đoàn đều thông thuộc, nhờ có anh ta mà Trần Cảnh Thiên mới giải quyết chuyện của tập đoàn gọn nhẹ hơn. Chỉ có một điều không tốt đó là chú ba của anh đã cố chèn ép đưa Trần Lãnh Dục vào ban quản trị, mặc dù không muốn nhưng Nguyễn Kha nói rằng hiện tại tạm thời cứ để hai cha con họ được hời trước đã. Giai đoạn này không nên gây thêm chuyện phức tạp. Chính vì vậy mà bây giờ anh mới có thể ngồi đây uống rượu, tâm sự cùng mấy anh bạn đấy.
Âu Dương Cát trầm tư một lát lên tiếng. “ Tôi nghĩ là người nhà họ Trần.” Anh đánh mắt nhìn Trần Cảnh Thiên đang nửa nằm nửa ngồi ở ghế sô pha hỏi. “Em có biết trong dòng họ nhà em có ai không ưa Trần Cảnh Vũ không?”
Trần Cảnh Thiên đáp như chuyện chẳng có gì là ngạc nhiên. “Ngoại trừ em, ông nội với mẹ ra thì ai cũng chẳng ưa anh hai.” Nghĩ sao cả một gia tộc lớn như vậy năm xưa cũng tranh nhau sức đầu mẻ trán với bố anh thì tới lượt anh hai chúng cũng chẳng cho qua đâu. Chỉ là anh hai quá xuất sắc, quá thông mình nên mới đè ép được bọn chúng.
Vu Tuấn Âu gật gật đầu. “Cũng đúng mà. Mấy gia tộc như mấy nhà chúng ta nào có tình anh em, họ hàng gì. Không chém nhau thì không chịu được.”
Trần Cảnh Thiên ngồi thẳng đậy, anh lắc đầu. “Nhà chị dâu không như vậy. Truyền thống xưa giờ đều sống rất hòa bình, cùng nhau quản của cải ông bà để lại.”
“Nhưng có thể vì gia sản nhà họ Tần không lớn quá.” Vu Tuấn Âu xen vào.
Âu Dương Cát lắc đầu phản đối. “Không nói vậy được. Nhà họ Tần tuy sản nghiệp không quá đồ sồ nhưng cũng không phải nhỏ. Đúng như Cảnh Thiên nói là vì truyền thống và cách dạy con cháu của họ. Có vài dòng họ gia tài có bao nhiêu đâu nhưng anh em trong nhà cũng toan tính chiếm đoạt mà bất chấp.”
Ba người nói vấn đề này một lúc thì chuyển sang chuyện khác.
“Mà em chuyển đến ở biệt thự Quân Vũ rồi sao?” Ân Dương Cát là nghe Âu Dương Tịch khai báo.
Trần Cảnh Thiên gật gù đầu. “Cả nhà đều chuyển sang chăm anh hai rồi, em một mình ở Trần gia buồn chết.” Căn bả là vì anh bị mê biệt thự nhà anh hai. Lần đầu nhìn thấy đã bị say rồi.
“Cả tuần nay anh không gọi cho Nhạc Quân, cô ấy ổn chứ?” Vẫn là ADC, anh không phải bận quá hay quên mà là vì anh cố tình không gọi thường xuyên cho cô. Nếu đã là bạn thì không nên ngày nào cũng gọi, như vậy có khác gì anh cho thiên hạ biết anh để ý cô chứ.
Trần Cảnh Thiên nốc hết ly rượu vào bụng mới trả lời. “Chị ấy không vui nổi. Nếu là em, em cũng sẽ vậy thôi. Em nghĩ vì đứa bé nên chị ấy mới cô gắng mạnh mẽ như vậy. Có một đêm, lúc ấy đã khuya lắm rồi. Em ở quán cà phê nhỏ trên tầng ngắm cảnh khi trở về phòng thì tình cờ đi qua tầng hai là tầng của hai anh chị, em nghe tiếng khóc của chị dâu. Khi đó em mới hiểu ban ngày chỉ là chị ấy cố bình thường để mọi người yên tâm thôi.”
Âu Dương Cát siết chặt ly rượu trong tay. Anh thật sự rất muốn những lúc ấy có thể ôm cô vào lòng vỗ về. Nhưng sau đó chỉ có thể cười giễu trong lòng, anh đúng là vậy mà vẫn không buông tay cô được.
Nhạc Quân ngồi bên giường, tay nắm lấy bàn tay to lớn của người đàn ông. Ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt hơi tái của anh. Đã hơn một tháng trôi qua nhưng vẫn không có chút tiến triển nào, anh vẫn cứ lặng im nằm đây, hai mắt nhắm nghiền. Nhìn như thể anh chỉ đang ngủ một giấc ngủ dài chứ không phải vì hôn mê sâu.
Cô áp tay anh vào mặt mình, đoạn khẽ giọng. “Cảnh Vũ, bé con đã hơn hai tháng tuổi rồi. Em đang chờ anh đặt tên cho con đấy. Dù là trai hay gái đều tốt cả.” Dừng một chút cô cầm lấy bàn tay anh áp vào bụng mình. “Anh có cảm nhận được không? Chắc chắn bé cưng của chúng ta sẽ vô cùng đáng yêu.”
Trò chuyện với anh một lát Nhạc Quân hôn lên trán anh rồi rời khỏi phòng.
Người đàn ông nằm trên giường không một chút cử động, như thể dù trời có sập anh cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Chú hai của cô Tần Quan hôm nay ghé thăm Trần Cảnh Vũ, sau đó ông có chút ngập ngừng nhìn Nhạc Quân một lúc mà chưa đi.
Nhạc Quân phát hiện ra điều này cô mỉm cười nhìn ông hỏi: “Chú hai có chuyện gì ạ?”
Cuối cùng ông cũng đầu hàng, được rồi ông không muốn giấu diếm nữa.
“Chú đưa cháu đi gặp một người.”
Nhạc Quân nhíu mày. “Ai ạ?” Dù gì cũng phải biết danh tiếng người nọ chứ.
Tần Quan hơi khó xử, ông sợ nói toạt ra thì Nhạc Quân có khi sẽ từ chối thẳng thừng mất. Đành tạm thời giữ bí mật.
“Tin chú được không? Người này rất quan trọng với cháu cũng quan trọng với chú. Gặp rồi cháu sẽ hiểu.” Ông có chút bất đắc dĩ, không biết cả hai khi thấy nhau có xảy ra chuyện lớn không dù sao Nhạc Quân cũng đang có em bé nhưng mà ông sợ cứ kéo dài sẽ không kịp. Thôi thì làm liều một lần đi, để sau này cả hai sẽ không phải hối hận.
Nhạc Quân rất nghi ngờ nhưng cô tin chú hai, chú sẽ không làm gì hại cô đâu. Chú nói người nọ rất quan trọng với cô, vậy thì chắc chắn như chú nói. Cuối cùng cô đồng ý.
Trong phòng Vip của một quán bar hai người đàn ông đang nhâm nhi rượu trò chuyện. Trông có vẻ chỉ là trò chuyện đơn giản nhưng thực chất là bọn họ đang bàn tính những chuyện vô cùng kinh khủng.
“Cậu dám động đến Nhạc Quân thì đừng trách tôi.” Đồng Tư Dật ngồi vắt chéo chân, giọng nói tuy không quá lạnh lùng nhưng rõ ràng có thể nghe được sự cảnh cáo bên trong.
Trần Lãnh Dục cười cười, anh ta lên tiếng. “Anh là đang uy hiếp tôi à?”
“Cậu cứ biết như vậy đi.”
“Chúng ta cùng ngồi trên một chiếc thuyền đấy.” Trần Lãnh Dục thu lại nụ cười trên môi.
Đồng Tư Dật nhíu chặt mày. “Việc quan trọng bây giờ là cậu lo làm sao kéo Trần Lãnh Thiên kia xuống khỏi ghế chủ tịch. Đừng gây nhiều chuyện tránh người khác nghi ngờ.”
“Ha.” Trần Lãnh Dục cười một tiếng. “Anh nghĩ bọn chúng không nghi ngờ? Chẳng qua chúng đang cố tìm bằng chứng thôi.”
“Cậu có chắc đã xử lý gọn gàng không?” Đồng Tư Dật châm một điếu thuốc đưa lên miệng.
“Anh không tin tưởng tôi vậy à? Hơn nữa khi đó anh cũng đã theo dõi sát sao rồi mà.” Trần Lãnh Dục khinh khỉnh nói.
Đồng Tư Dật nhếch miệng, rít một hơi thuốc phả ra những làn khói đục. “Cậu chỉ cần không đụng tới Nhạc Quân là được.” Cô là người quan trọng với hắn, hắn tuyệt đối không hại cô và cũng không để kẻ khác lợi dụng mà làm tổn thương cô. Đương nhiên đối với những người xung quanh cô, hắn không quan tâm. Chúng chết hay sống cũng không khiến hắn áy náy gì, hắn không có tư tưởng yêu ai sẽ yêu cả đường đi lối về.
Bộ phim của Lê Du Bình chính thức khởi chiếu trên toàn bộ các rạp chiếu phim, chỉ là Nhạc Quân hiện không tiện xuất hiện. Thứ nhất vì chuyện của Trần Cảnh Vũ đã làm cho toàn thành phố A xôn xao một trận, thứ hai cô đang có em bé khó mà đi trong đám đông được. Rất không an toàn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!