Tháng ba nhà tâm đức Ánh Sáng chính thức đi vào hoạt động, trước đó Nhạc Quân cũng đã liên hệ với hiệu trưởng trường Lam Lai nói về chuyện đưa mấy đứa trẻ đến đây bao gồm cả cậu nhóc La Hàn.
Có vài đứa bé không chịu rời khỏi trường nên hiệu trưởng không thể ép, cuối cùng tổng hợp lại có bảy đứa trẻ. La Hàn lúc nghe nhắc đến Nhạc Quân cậu nhóc cười khanh khách, trên mặt không giấu nỗi vui thích. Nghe hiệu trưởng kể thì từ lúc cô đi, La Hàn cũng bắt đầu nói chuyện nhiều hơn. Có lẽ thằng bé nghe theo lời dặn của cô, còn có sợi dây chuyền cô đã tặng, nhóc con coi nó như bảo bối.
Phòng làm việc của Nhạc Quân cũng đã đăng thông báo chính thức ngày khánh thành Ánh Sáng.
Hôm nay đang ăn tối cùng bọn Âu Dương Tịch thì Nhạc Quân nổi cơn nôn ói. Cô phải nhanh chân chạy nhanh vào nhà vệ sinh của nhà hàng. Đây là lần đầu tiên cô gặp tình trạng kỳ lạ này, dạ dày của cô cũng rất tốt mà. Cô hơi nghi ngờ nhưng cũng nghĩ chắc có khi lâu lâu bụng khó chịu.
Chuyện nôn ói sau đó cũng bị cô vứt qua một bên không nhắc tới. Chỉ là vài ngày liên tục cô phát hiện cứ nghe mùi tanh hay ném thử món nào có mùi khó chịu là cô không nhịn được lại ôm miệng vào nhà vệ sinh. Vốn trước đó cô phớt lờ, cho rằng nó không gì nghiêm trọng nhưng liên tục gặp triệu chứng thế này đoán chắc không tầm thường. Một ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu cô thì Đặng San San lên tiếng: “Quân Quân…có khi nào cậu có baby rồi không?”
Lời Đặng San San vừa dứt cả đám ba người đều há hốc miệng, Liễu Gia Nghi hỏi thêm: “Bà dì của cậu sao rồi?”
Lúc này Nhạc Quân mới sửng sốt, bà dì đã muộn một tuần rồi, còn có triệu chứng nôn khi ngửi mùi tanh này nữa, xem ra xác xuất cô có thai là cực kỳ cao. Nhạc Quân có chút không kịp thích ứng với tin tức này lắm.
“Cậu mua que thử xem sao, nếu là có thật thì phải ăn mừng đấy.” Âu Dương Tịch cho rằng chuyện này là tin tốt, đặc biệt tốt luôn.
Nhạc Quân gật gù đầu, cô vui không? Đương nhiên vui chứ nhưng mà hiện tại việc học thì sao đây, nếu có thật thì cô phải bảo lưu rồi. Thôi học hành gì đó không quan trọng bằng bé cưng. Nghĩ vậy tâm trạng cô vui lên trông thấy, còn thử hình dung ra bộ dáng Trần Cảnh Vũ khi nghe tin này sẽ như thế nào đây. Chắc chắn anh sẽ ôm cô lên xoay vài vòng mới chịu.
Qua trưa nghỉ ngơi cô đến thư viện để học bài. Đang tìm vài cuốn sách thì điện thoại rung lên. Cô vội lấy ra xem, là Trần Cảnh Vũ gọi. Vì đang trong thư viện nên cô không dám to tiếng đành phải cầm điện thoại ra ngoài.
Đến cửa sổ ở hành lang cô mới đưa điện lên tai. “Cảnh Vũ!” Cô thấy lạ vì giờ này sao anh lại gọi mình? Chắc là có chuyện gì rồi.
Trần Cảnh Vũ ừm một tiếng. Anh trầm giọng: “Nhà máy sản xuất ở ngoại thành xảy ra chuyện, anh phải đến đó giải quyết vì hàng đợt này cực kỳ quan trọng nên không thể giao cho người khác.”
Nhạc Quân xác định nếu có em bé thì cuối tuần này sẽ về biệt thự rồi báo anh tin tốt luôn nhưng nghe anh nói phải đi công tác, lại còn nhà máy gặp chuyện cô phải tạm gác chuyện này qua rồi. Giọng cô lo lắng nói: “Anh đi liền hay sao?”
“Ừ. Anh đi trong chiều nay. Chắc vài ngày anh mới về lại. Em tự chăm sóc sức khỏe nhé, cũng đừng lo cho anh.”
Cô gật đầu dạ. “Anhn cũng vậy đấy.”
Cũng không buồn gì, công việc của anh vốn luôn bận rộn và luôn có những việc xảy ra đột xuất như vậy, cô cũng đã quen rồi.
Vì thân phận của cô nên cô phải nhờ Liễu Gia Nghi vào tiệm thuốc mua que thử thai.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!