Trong phòng bệnh chỉ còn Liễu Gia Nghi, cô bảo ĐSS với ADT về trường trước một mình cô trông coi là được rồi. Đang yên lặng gọt táo thì rầm. Cô giật mình làm rơi cả quả táo trên tay.
“Anh…” Phát hiện người nọ coi mình như không khí, cô tự biết điều lặng lẽ rời khỏi phòng còn không quên đóng cửa lại.
Trần Cảnh Vũ đúng là không hề biết tới sự có mặt của Liễu Gia Nghi, anh chăm chú nhìn cô gái gầy ốm, sắc mặt vô cùng tiều tụy đang nằm trên giường kia. Tay đang gắn tiêm truyền dịch, lòng anh lúc này đau đớn như bị cắt từng khúc.
Anh đã khiến cô tổn thương đến mức này, tại sao anh lại ích kỷ so đo được mất như vậy? Tại sao anh qua đêm bên ngoài bỏ cô một mình ở nhà? Cô chỉ là phạt anh một tháng thôi mà, anh từ lúc nào đã khiến cô gái anh yêu phải khóc. Nhìn cô yếu ớt nằm đó trái tim anh tan nát, đơn đớn cùng cực.
Anh đến gần nắm lấy bàn tay nhỏ bé nhưng lúc này lại lạnh như băng. Anh không biết mắt mình ửng đỏ từ lúc nào, có thể từ lúc ADC nói anh đã muốn khóc rồi. Anh không phải người dễ khóc, nhưng lúc này đây giọt nước mắt từ anh lại rơi xuống đáp lên mu bàn tay trắng toát của cô gái.
Trần Cảnh Vũ vuốt ve gương mặt nhợt nhạt của cô, hình như cô gầy đi rồi. Anh nhẹ nhàng đặt lên bờ môi lạnh lẽo của cô một nụ hôn thì thầm: “Quân Quân, anh xin lỗi.”
Nhạc Quân mơ một giấc mơ đáng sợ. Trong mơ cô và Trần Cảnh Vũ bị truy sát trong rừng. Một tên kẻ thù giơ súng định bắn vào cô thì Trần Cảnh Vũ xoay người ôm chặt cô vào lòng, còn bản thân anh đỡ viên đạn trí mạng kia.
“Không, Cảnh Vũ.” Cô bừng tĩnh khỏi giấc mộng.
Trần Cảnh Vũ đang nắm lấy tay cô ngủ thì bị âm thanh hoảng sợ của cô làm giật mình. Anh lập tức ôm cô vào lòng, dỗ dành: “Anh đây, Quân Quân.” Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt, sự hoảng sợ trong ánh mắt của cô lần nữa làm anh khổ sở, xót xa.
Nhạc Quân như sợ anh tan biến ghì chặt lấy anh, giọng cô nức nở, nghẹn ngào: “Cảnh Vũ, em mơ anh bị trúng đạn, anh là đỡ cho em. Em huhuhu…” Tiếng khóc cô như đòn đánh thẳng vào não bộ của anh.
Trần Cảnh Vũ chịu không nổi anh nâng mặt cô lên hôn xuống. Anh rất dịu dàng như thể dùng nụ hôn để trấn an cô.
Anh quấn lấy lưỡi càn quấy một lúc mới khiến Nhạc Quân bình tĩnh. Cuối cùng cũng hôn đáp trả lại anh.
Trần Cảnh Vũ lưu luyến nụ hôn này, đã nửa tháng nay anh không được ôm cô, hôn cô. Hiện tại cuối cùng cũng được gần cô thế này. Anh tham luyến day dưa trong miệng cô thật lâu mới dừng lại.
Anh chạm trán mình vào trán cô, môi hai người ma sát vào nhau. “Là anh không tốt, anh xin lỗi vợ. Đừng giận anh nữa được không? Anh thật sự chịu không nổi nữa.” Anh chịu không nổi chiến tranh lạnh của hai người, anh chịu không nổi khi nhìn cô bị đau ốm vì anh, anh chịu không nổi phải cách xa cô. Anh thật sự sắp phát điên rồi.
Nhạc Quân không trả lời chỉ lặng im cảm nhận hơi thở phả vào da mặt mình thêm bờ môi ấm nóng của anh. Cô cũng như anh, tham luyến cảm giác thân mật này biết bao.
Trần Cảnh Vũ không nghe cô trả lời, cả người căng thẳng anh ôm khuôn mặt cô để cô nhìn thẳng vào mắt mình, khẽ giọng: “Em không tin anh sao? Anh và cô ta không có gì cả.” Anh đang rối bời hết cả lên, mọi thứ trong anh hiện tại như đống tơ vò rối toang lên nhưng không biết làm sao gỡ nó ra..
Nhạc Quân nhìn người đàn ông trước mắt, quầng thâm dưới mắt khá rõ chứng tỏ anh ngủ không ngon mấy đêm nay, bên má trái còn hơi sưng, khóe môi bầm tím, cô đau lòng. Thấy anh mệt mỏi như vậy lòng cô cũng không sung sướng gì. “Ai đánh anh thế này, anh không biết tránh sao?”
Anh lắc đầu: “Đánh quá nhanh, anh né không kịp.”
Cô không hỏi thêm nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!