Tới Bar Rose vừa lúc 7h00 tối. Vì đây là lần đầu tới đây không quen nên Nhạc Quân hỏi phục vụ vài thứ.
Có điều khi mở cửa vào phòng lại không thấy ai cả. Định lấy điện thoại gọi cho Đặng San San thì chuông tin nhắn reo lên. Là Đặng San San.
(Nhạc Quần, tớ vớ Dương Tịch gặp chút chuyện nên tới muộn một tí cậu cứ vào phòng rồi ăn uống gì đi nha. Bọn tới sẽ tới liền.) Cô nhìn tin nhắn một lúc nhắn lại Ok sau đó ngồi xuống sô pha.
Lúc này phục vụ vào phòng hỏi cô uống gì. Nhạc Quân gọi đại một ly cocktail chanh dây.
Rất nhanh phục vụ đã mang theo một đĩa bánh ngọt nhỏ cùng ly cocktail.
Nhạc Quân nhấp một ngụm, không ngờ lại ngon như vậy. Cô cứ như vậy vừa ăn một ít bánh ngọt vừa uống cocktail. Có điều một lúc cô bắt đầu thấy nóng người, còn hơi chóng mặt. Cô nghĩ tửu lượng của mình cũng không tệ mà, hơn nữa loại cocktail ít cồn này sao có thể khiến cô chưa gì đã chóng mặt.
Trong phòng máy lạnh vẫn chạy bình thường nhưng cả người càng lúc càng nóng. Nhạc Quân thấy tình hình bản thân không ổn, cô cầm túi xách đứng lên có điều vừa định bước đi đã ngã xuống sô pha. Cả người cô lúc này gần như không còn sức lực, cô vừa khó chịu vừa nóng, đầu óc bắt đầu mơ mơ màng màng không tỉnh táo. Dựa vào chút lí trí cuối cùng cô biết mình bị hạ thuốc trong rượu rồi. Có điều hiện tại toàn thân cô vô lực, căn bản không thể nhấc nỗi chân tay. Cô cố gắng nâng tay lấy điện thoại ngay lúc này Nhạc Quân lờ mờ thấy có hai người đàn ông bước tới gần, cô theo bản năng né tránh nhưng cô không còn khả năng tự vệ gì nữa. Cô mấp máy môi: “Không được chạm vào tôi. Cút ngay.” Sau đó cô chỉ nghe thấy tiếng cười ghê rợn của bọn chúng cùng tiếng vỡ đồ gì đó.
Cứ vậy cô bị hai người mang đi khỏi phòng.
Cô cố gắng cắn môi, lưỡi giúp bản thân giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng. “Ai sai các người?” Cô hơi lờ mờ mắt nhìn thoáng qua hai tên đàn ông trong xe. Bọn chúng không nói thêm gì chỉ cười khàn, tay ngứa ngáy sờ soạn lung tung khắp người cô. Nhạc Quân kinh tởm dùng hết sức lực để kháng cự nhưng cô hoàn toàn bất lực. Cô nhớ Trần Cảnh Vũ, cô sợ anh đến cứu cô không kịp. Cô nhủ thầm trong lòng: “Cảnh Vũ, mau cứu em.”
Nhạc Quân bị bọn chúng đưa vào một phòng khách sạn. Sau đó bị chúng ném trên giường, cơ thể hiện tại quá nóng cô đã cắn nát môi lưỡi mình để khiến bản thân thật đau đớn mới khống chế được.
“Cô em thật xinh đẹp, bọn anh sẽ nhẹ nhàng. Mày đợi bên cạnh đi.” Hắn nói xong sờ soạn đường cong tuyệt đẹp của Nhạc Quân, cô phản kháng: “Không được, cút ngay.” Cô muốn hét to nhưng không thể. Chưa bao giờ cô thấy bản thân bất lực như hiện tại.
Cảm giác tên đàn ông kia đưa tay vuốt ve đùi mình, Nhạc Quân run lên cô không khống chế được rơi nước mắt.
“Ôi anh còn chưa vào mà em đã khóc rồi, nhìn xem em phản kháng kìa. Tí nữa em lại cầu xin bọn anh thỏa mãn em đấy.” Hắn xé vạt váy của cô ra. Tiếng khóc nức nở cùng với tiếng xé quần áo vang lên trong phòng khách sạn. Váy bị xé gần hết, thân trên của Nhạc Quân chỉ còn áo lót đen che đi phần cảnh xuân kia. Nhạc Quân cắt chặt môi đến chảy máu, bọn chúng không những cho cô dùng thuốc kích dục còn có cả thuốc gây rối loạn thần kinh khiến đầu óc hỗn loạn, tứ trí dần mất lực.
Khi tên đàn ông kia hôn khắp người Nhạc Quân, chuẩn bị cởi bỏ chiếc áo lót chướng mắt kia thì...Rầm một tiếng thật lớn. Cửa phòng mở ra một cách thô bạo chứng minh cho sự tức giận như vũ bão của người kia.
Hai tên đàn ông giật mình nhìn sang cửa phòng chưa kịp phản ứng đã bị một loạt quyền, giáng xuống khắp người.
“Giết.” Giọng nói lạnh tanh của người đàn ông vừa bước vào phòng. Thuộc hạ nhìn sắc mặt của anh lúc này đều kinh sợ. Từng tia máu đỏ hiện rõ trên cặp mắt đen sâu hun hút kia, gân xanh trên trán và trên tay nổi rõ. Mà anh hiện tại giống như quỹ dữ chỉ muốn giết người, nhìn cảnh tượng vừa nhìn thấy kia anh như muốn hủy diệt tất cả bọn chúng.
“Đồng tổng...giết...giết...không thể giết bọn chúng.” Mấy người bọn họ tuy biết hắn lúc này vô cùng đáng sợ nhưng cũng thể hùa theo hắn giết người.
Đồng Tư Dật không quan tâm tới lời nói của cấp dưới, anh từng bước từng bước lại gần cô gái đang trần trụi thân trên nằm trên giường. Anh hét lên: “Cút hết, nhốt bọn chúng vào hầm.”
Thuộc hạ hiểu ý lập tức tuân lệnh kéo hai tên kia cùng với hai ả bị bắt bên ngoài kéo đi.
Trong phòng, Đồng Tư Dật lập tức cởi áo khoác đắp lên người cô. Anh nhìn cô, cả người run lên ôm lấy cô gái: “Nhạc Quân, xin lỗi tôi tới muộn.” Anh ôm cô chặt đến mức muốn khảm cô vào người mình mãi mãi. Anh dịu dàng hôn lên tóc, trán, má, mũi cô rồi dừng lại bên khóe cô một nụ hôn nhẹ nhàng.
“Nóng, nóng quá.” Nhạc Quân không ngửi được mùi hương quen thuộc, cô theo bản năng kháng cự nghiêng mặt sang một bên.
Đồng Tư Dật thấy cả người cô đều là mồ hôi. Hương thơm hấp dẫn kia lan tỏa khắp phòng len lõi vào tận trái tim anh. Thấy cô tránh né, anh biết mình không nên lợi dụng lúc nay mà xâm phạm cô. Nhưng cảnh tượng anh vừa thấy khiến anh mê mẫn, nó chạy khắp trí óc anh thôi thúc anh thân mật với cô. Vừa nghĩ Đồng Tư Dật nắm cằm cô quay lại anh hất áo khoác trên người cô xuống. Cảnh xuân dưới lớp áo lót thoáng ẩn thoáng hiện khiến máu nóng trong người anh nổi lên.
Đồng Tư Dật không do dự hạ môi xuống chặn miệng cô lại, đúng như anh tưởng tượng môi cô mềm mại ngọt ngào đến khó tin. Nhạc Quân dùng chút lí trí cuối cùng chống lại, cô thì thào: “Cảnh Vũ, cứu...cứu em.”
Đồng Tư Dật đang mút cánh môi cô nghe vậy liền vứt hết mọi kiêng kị, anh tức giận đến nghiến răng: “Không cho phép em nhắc đến tên hắn.” Dứt lời anh không nghĩ ngợi gì nữa đưa lưỡi thâm nhập vào trong khoang miệng cô mút hết mật ngọt vào bên trong mình. Nói anh ích kỷ cũng được, tham lam cũng được mà bỉ ổi cũng chẳng sao. Anh chỉ cần cô, cả thể xác lẫn trái tim. Mà hiện tại anh sẽ chiếm lấy thân thể cô trước. Ý tưởng đó hiện lên càng thôi thúc Đồng Tư Dật mạnh bạo hôn sâu, tay anh xoa nắn bên ngực được bao bởi áo lót ren.
Đúng lúc này một lần nữa cửa bị đá phăng, lần này cửa bị phá nát.
“Mẹ kiếp, dừng lại.” Trần Cảnh Vũ nhìn cảnh tượng trước mắt không thể giữ được bình tĩnh, anh chạy tới kéo Đồng Tư Dật khỏi người cô, cho hắn một cú đấm như trời giáng.
Anh cũng không quên dùng chăn bao Nhạc Quân lại thật kĩ. Có thể nói đây lần đầu tiên anh tức giận, điên cuồng đến mức này. Trên mặt không còn vẻ bình tĩnh như bình thường, hai tay anh siết chặt lôi Đồng Tư Dật lại đánh thêm hai cú đấm vào mặt.
Anh gằng giọng đến mức khiến người nghe không khỏi run sợ: “Anh dám động vào người phụ nữ của tôi, vậy thì đừng trách.” Lại thêm một cú đấm vào bụng Đồng Tư Dật.
Đồng Tư Dật bị đánh liên hoàn mấy cú cả người cũng không đứng vững. Nhưng lại không đánh trả, anh cười nhếch miệng: “Tôi muốn cô ấy, cũng không ngại đấu với cậu một trận đâu.”
Trần Cảnh Vũ lúc này đã điều chỉnh lại cảm xúc bản thân, anh nhìn thẳng Đồng Tư Dật cất giọng lạnh như băng: “Cơ hội cho anh đã không còn.” Dứt lời anh bước tới giường bỏ chăn khỏi người cô gái, anh nhìn môi cô rướm máu, sưng mộng lên trên mặt toàn nước mắt. Thân trên cô chỉ còn mỗi áo ngực. Anh như sắp phát điên muốn giết người, lại đau xót. Anh thế nhưng lại không bảo vệ cô chu toàn. Anh cởi áo khoác bao lấy thân thể đang nóng bừng của cô, anh hôn nhẹ lên trán cô an ủi sau đó bế cô rời khỏi khách sạn.
“Tới bệnh viện gần nhất.” Vừa ôm cô lên xe không đợi tài xế hỏi anh đã cất giọng trước.
Rất nhanh đã tới bệnh viện, Trần Cảnh Vũ nhanh chóng ôm cô vào trong.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!