Lúc này, tâm tình của Tần Phàm rất không tồi.
- Đây là Đại Phong Thành, là thành trì của ta.
Hắn chỉ vào tòa thành trì cổ xưa mà rộng rãi phía trước, mỉm cười nhìn Cầu Bách Hải ở bên cạnh nói ra, trong nội tâm kỳ thật ẩn ẩn cũng có chút giống như chủ nhân giới thiệu cho khách nhân.
Lúc này Cầu Bách Hải cũng mình ẩn tàng khí tức của, nghe được lời của Tần Phàm, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua tòa thành trì kia, chỉ là khẽ gật đầu. Trên thực tế, đối với cấp độ cường giả như hắn mà nói, cái này cũng không có gì đáng khoe cả.
Một gã Thất cấp Võ Thánh, đừng nói là muốn chiếm một tòa thành trì, dù là tự mình thành lập một tòa thành trì cũng sẽ không quá khó. Đương nhiên, Cầu Bách Hải hắn một lòng truy cầu võ đạo, hơn nữa bởi vì trên người có tổn thương, nên không có cái tâm tư đi làm những việc vặt vãnh kia.
- Đứng lại, muốn đi qua trước giao nạp phí vào thành.
Đến gần cửa thành, liền có hai gã thủ vệ ngăn cản bọn hắn lại.
- Dương Côn bây giờ còn có ở trong Đại Phong Thành không?
Hai gã thủ vệ này chỉ là Tiên Thiên cảnh giới, Tần Phàm cũng không muốn nhiều lời cùng bọn họ, lúc trước hắn là đem cái thành trì này giao cho Dương Côn tạm thời tiếp quản, hiện tại tự nhiên là tìm người này là được rồi.
- Tiểu tử, ngươi là ai, Dương phó thành chủ là ngươi muốn gặp là gặp sao?
Trong đó một gã thủ vệ liếc nhìn Tần Phàm, cười lạnh nói.
- Hiện tại Đại Phong Thành thành chủ là ai?
Tần Phàm chỉ nhàn nhạt hỏi thăm. Hắn hiện tại đã trở lại thành trì của mình, cho nên cũng không sợ hiển lộ thoáng một phát thân phận của mình, một mặt là để cho người biết rõ mình vẫn là Đại Phong Thành thành chủ, đồng thời cũng tốt chấn nhiếp người muốn đánh chủ ý tòa thành trì này của hắn thoáng một phát.
- Tiểu tử, ngươi ngay cả Đại Phong Thành thành chủ là ai cũng không biết, còn muốn gặp phó thành chủ của chúng ta?
Thủ vệ kia lần nữa liếc nhìn Tần Phàm, trên mặt mang một chút trêu tức nói:
- Không nên ở chỗ này loạn trèo giao tình, phí vào thành 50 Kim nguyên, muốn đi vào thì trả thù lao, nếu không cút ngay.
- Phí vào thành lại muốn 50 Kim nguyên?
Tần Phàm không khỏi khẽ chau mày, hắn nhớ rõ trước kia chỉ là mười Kim nguyên mà thôi, trước khi hắn đi còn phân phó Dương Côn không nên định thuế má của Đại Phong Thành lên quá cao.
- Hắc hắc, nghèo kiết xác ngay cả 50 Kim nguyên cũng không có, vậy cũng đừng nghĩ tới Càn Khôn Đái này rồi, nếu không tiến đến cũng chỉ là muốn chết mà thôi.
Tên lính kia thấy Tần Phàm tựa hồ ngay cả 50 Kim nguyên cũng cầm không đi ra, không khỏi cười nói lần nữa.
Bởi vì lúc này phong bạo trong Đại Phong Thành vừa vặn là mùa điên cuồng nhất, chỗ cửa thành của Đại Phong Thành ngược lại là lưu lượng người không phải quá nhiều, cho nên binh sĩ này mới có công phu cùng Tần Phàm nói nhiều vài lời, nếu thay đổi là bình thường, chỉ sợ đã trực tiếp đuổi người đi rồi.
- Cùng bọn họ nhiều lời làm gì, chúng ta trực tiếp đi vào là được.
Mà Cầu Bách Hải ở sau lưng Tần Phàm thấy Tần Phàm đang cùng hai binh sĩ chỉ là Tiên Thiên cảnh giới nói nhiều, trên mặt có chút ít không kiên nhẫn nói. Đối với hắn mà nói, hiện tại Tần Phàm đã là Võ Thánh cường giả, lại chịu cùng những Võ Giả cảnh giới thấp này nói nhiều lời như vậy, là hắn không cách nào lý giải đấy.
Sau đó hắn liền hơi lộ ra một ít khí tức cường giả, lập tức khiến hai gã thủ vệ phía trước đều sợ tới mức rút lui vào bước.
- Đợi một chút.
Thấy vậy, Tần Phàm vội vàng ngăn lại, bởi vì Võ Thánh hậu kỳ giống như Cầu Bách Hải này, một khi khí tức hoàn toàn phát ra. Ở dưới khoảng cách gần như vậy, chỉ sợ hai gã Tiên Thiên Vũ Sư này sẽ hít thở không thông mà chết.
- Các ngươi... các ngươi muốn làm gì, chẳng lẽ muốn cường xông cửa thành hay sao? Đại Phong Thành chúng ta là có Võ Tôn cường giả tọa trấn!
Hai gã thủ vệ kia cảm giác được một cổ khí tức làm cho lòng người lạnh mình, trên mặt không khỏi xuất hiện vẻ kinh hãi, hơn nữa liên tiếp lui về phía sau, cảnh giác nhìn xem hai người Tần Phàm.
- Không thể tưởng được lúc này đây trở lại đã không có người nhận được ta rồi.
Lúc này Tần Phàm lắc đầu, có chút tự giễu nói. Vừa rồi hắn mới cùng Cầu Bách Hải nói mình là Đại Phong Thành thành chủ, nhưng bây giờ ngay cả thủ vệ cũng nhận thức không ra bản thân.
Kỳ thật cái này cũng khó trách, lúc trước thời điểm Tần Phàm trở thành Đại Phong Thành thành chủ còn chưa đủ hai mươi tuổi, hiện tại hắn đã hai mươi mốt tuổi, không chỉ dung mạo có chỗ cải biến. Hơn nữa bởi vì thành Võ Thánh cường giả, các loại khí chất cũng cùng lúc trước là khác khá xa.
Những thủ vệ này lúc trước khả năng cũng chỉ thấy qua mặt Tần Phàm một lần, nhận không ra cũng là bình thường đấy.
- Ngươi... chẳng lẽ là Tần... Thành chủ?
Nghe được những lời này của Tần Phàm, một gã thủ vệ trong đó lúc này mới chú ý tới cách ăn mặc của Tần Phàm, sau đó lại cùng các loại nghe đồn hợp hai làm một, trên mặt động dung mở miệng hỏi.
- Cái gì... Kỳ Tích Chi Tử Tần Phàm?
Nghe vậy, một tên thủ vệ khác thì lập tức lại càng hoảng sợ, vô cùng kinh hãi nhìn về phía Tần Phàm.
- Cũng thế, xem ra Đại Phong Thành này chỉ sợ là đổi chủ rồi.
Vào lúc này đột nhiên Tần Phàm ngẩng đầu nhìn phương hướng nội thành phủ thành chủ, sau đó đem 100 Kim nguyên vứt cho hai gã thủ vệ kia, âm thanh nhàn nhạt nói:
- 100 Kim nguyên này các ngươi trước giúp ta giữ lại đi.
Nói xong, cũng không để ý tới phản ứng của hai gã thủ vệ, chỉ là bộ pháp thong dong chậm rãi hướng về nội thành đi đến. Tốc độ của hai người bọn họ xem như không nhanh, nhưng đảo mắt đã biến mất ở trong bể người.
- Cái này...
Đã qua hồi lâu, hai gã thủ vệ kia mới từ bên trong trợn mắt há hốc mồm hồi phục lại, trong nội tâm ẩn ẩn có chút hối hận vừa rồi trì độn, nhưng lúc này đã là nhìn không tới hai người Tần Phàm rồi.
Hai người Tần Phàm cùng Cầu Bách Hải tiến vào Đại Phong Thành, liền trực tiếp hướng về phủ thành chủ đi đến.
Lưu lượng người trong Đại Phong Thành so với lúc trước Tần Phàm rời đi có chỗ giảm bớt, cái này một mặt là cùng mùa Phong Bạo có quan hệ, một phương diện khác cũng là cùng thuế má cực cao của Đại Phong Thành có quan hệ.
Mà sở dĩ Tần Phàm biết rõ Đại Phong Thành đã đổi chủ, một mặt là bởi vì phí vào thành này đề cao rất nhiều, một mặt khác hắn cảm giác được ở trong thành chủ phủ tựa hồ có một khí tức cường giả thực lực so với Dương Côn còn mạnh hơn không ít.
- Người phương nào tự tiện xông vào phủ thành chủ!
Đi vào Đại Phong Thành phủ thành chủ, Tần Phàm lần nữa bị ngăn lại.
- Hôm nay Đại Phong Thành thành chủ là người phương nào?
Lúc này đây Tần Phàm không có khách khí nữa, trực tiếp thò tay ra. Đem một gã thủ vệ phủ thành chủ thực lực Linh Vũ Sư trảo trong tay, trong miệng lạnh lùng hỏi.
- Ngươi...
Tên Linh Vũ Sư kia không thể tưởng được nam tử trẻ tuổi trước mắt này lại có được thực lực đáng sợ như vậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi. Mà vài tên thủ vệ khác, chỉ cảm thấy một cổ khí thế cường hoành áp bách lấy, căn bản không thể tiến lên đây.
- Nói!
Tần Phàm chỉ là hai mắt nhìn trên người đối phương, ép hỏi nói.
- Vâng... Mộc Thiên Tướng... Mộc thành chủ. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Linh Vũ Sư kia bị ánh mắt của Tần Phàm nhìn chằm chằm, lập tức cảm giác được toàn thân từ đỉnh đầu có một hơi lạnh thẳng đến dưới chân, trong miệng thật vất vả mới nói ra được đáp án.
- Nhất phẩm Chân Vũ thế gia Mộc gia?
Hai mắt của Tần Phàm không khỏi ngưng tụ, lúc này hắn nhớ tới lúc trước giết chết Mộc Tu Công Mộc Thiên Hùng, hắn đoán chừng hẳn là Mộc gia kia truy tìm Mộc Thiên Hùng mà đi vào Đại Phong Thành, sau đó thuận tiện chiếm lĩnh Đại Phong Thành này.
Nói ra, hắn là vì hộ tống Phương Tiểu Tình, cũng đã giết vài tên cường giả Mộc gia.
- Đúng, đúng đấy... nghe nói lúc trước Mộc Tu Công chết ở bên ngoài Đại Phong Thành, Mộc thành chủ nói muốn tra ra hung thủ, cho nên vẫn tọa trấn ở trong Đại Phong Thành.
Linh Vũ Sư kia lần nữa trả lời nói ra.
- Nhớ kỹ, vào hôm nay bắt đầu, Đại Phong Thành thành chủ là Tần Phàm ta.
Tần Phàm một tay đem người Linh Vũ Sư này ném tới một bên, hai tay để sau lưng, ngửa đầu xem phủ thành chủ ở tiền phương, trong miệng nhàn nhạt nói.
- Tần... Phàm...
Vài tên thủ vệ kia vốn còn muốn nói vài lời kéo tràng diện, nhưng vừa nghe đến cái tên này, lập tức cũng không khỏi hít sâu một hơi, là vì những ngày này, danh khí của Tần Phàm ở trên toàn bộ đại lục là càng ngày càng khuếch tán đi ra rồi.
Kỳ Tích Chi Tử hai mươi mốt tuổi thành Võ Thánh cường giả, Kỳ Tích Đan Vương trẻ tuổi nhất, bất kỳ một cái vinh dự nào đều đầy đủ để cho người ta phát cuồng.
- Mộc Thiên Tướng, Dương Côn, lăn ra đây cho ta!
Không để ý tới phản ứng của vài tên thủ vệ, sau một khắc, khí thế của Tần Phàm ngưng tụ, thanh âm như là một đạo sét đánh truyền vào trong thành chủ phủ, làm cho cả thành chủ phủ kịch liệt chấn động.
- Là ai! Ai dám ở trong Đại Phong Thành của ta làm càn!
Mà nghe được cái thanh âm này, ở trong thành chủ phủ rất nhanh truyền ra đáp lại, một đạo nhân ảnh nương theo một cổ khí tức cường hoành đầu tiên là kích bắn mà ra.
- Làm càn?
Vào lúc này khóe miệng của Tần Phàm chỉ là có chút giương lên, sau đó trực tiếp oanh ra một quyền.
Thanh Long Thám Trảo!
Quyền ra, một cái Thanh Long cự trảo trông rất sống động liền xuất hiện ở trong hư không, một cổ khí tức xa xưa mà cường đại làm cho tất cả Võ Giả trong thành chủ phủ đều kinh hãi lạnh mình, toàn thân nhịn không được lạnh run.
Sau đó, cái móng vuốt Thanh Long này liền bắt lấy bong người mới từ bên trong bay ra kia.
- Ngươi... Ngươi đến tột cùng là ai?
Lúc này sắc mặt của Mộc Thiên Tướng động dung, vô cùng kinh hãi nhìn xem bóng người trẻ tuổi trên mặt đất kia hỏi, bất quá kỳ thật trong lòng của hắn đã có đáp án, chỉ là vẫn còn có chút không thể tin được mà thôi.
- Tin tưởng thời điểm ngươi tiếp nhận Đại Phong Thành này, Dương Côn đã nói qua cho ngươi, ta sẽ trở lại một lần nữa đoạt lại Đại Phong Thành.
Tần Phàm bình tĩnh nhìn xem Mộc Thiên Tướng giãy dụa lấy trên bầu trời, trong miệng nhàn nhạt nói.
- Tần Phàm, thật là ngươi!
Đạt được đáp án khẳng định, Mộc Thiên Tướng lần nữa cả kinh. Lúc trước hắn đích thật là vì điều tra Mộc Thiên Hùng chết mà đến, sau khi nghe nói Tần Phàm đã thành Võ Thánh hơn nữa thành Kỳ Tích Đan Vương, hắn cũng nghĩ qua muốn bỏ thành mà đi, nhưng bởi vì vừa sắp sửa đột phá tới trước mắt, mới trì hoãn thời gian.
Hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, ở thời điểm này Tần Phàm sẽ trở lại Đại Phong Thành.
- Tần Phàm, ta biết rõ ngươi đã thành Võ Thánh cường giả, bất quá Mộc gia chúng ta vẫn có một gã Ngũ cấp Võ Thánh, ngươi muốn cùng Mộc gia ta đối nghịch, chỉ sợ là nên nghĩ lại rồi làm sau!
Sau đó sắc mặt của Mộc Thiên Tướng âm trầm lần nữa mở miệng nói, ý đồ để cho Tần Phàm có chút kiêng kị.
- Ngũ cấp Võ Thánh?
Vào lúc này trên mặt Tần Phàm lộ ra một vòng vẻ có chút trêu tức, hắn ngay cả Bát cấp Võ Thánh cũng chém giết mấy cái, làm sao có thể sẽ sợ Ngũ cấp Võ Thánh này.
Sau một khắc, hắn trực tiếp khống chế được móng vuốt Thanh Long ở giữa không trung, đem Mộc Thiên Tướng hung hăng hất lên, trực tiếp nện thân thể của hắn tới phía trên một tòa kiến trúc, cả tòa kiến trúc lập tức ầm ầm ngã xuống.
- Lúc trước Tần Phàm ta đã từng nói qua, Đại Phong Thành này từ nay về sau quy Tần Phàm ta, vô luận là ai muốn chiếm nó, đều phải thừa nhận hậu quả! Mộc Thiên Tướng, hôm nay ta cũng không giết ngươi, bất quá ta phong ấn nguyên khí của ngươi, ngươi bây giờ chỉ có thể phát huy ra tu vi Linh Vũ Sư, bất quá ngươi có thể trở về nói cho Ngũ cấp Võ Thánh của gia tộc ngươi, giúp ngươi cởi bỏ phong ấn thử xem.
Sau đó thanh âm lạnh lung của Tần Phàm vang lên.
Tê…
Trận trận tiếng vang hít một hơi lãnh khí vang lên, đặc biệt là cao thủ trong thành chủ phủ, nhìn đến Mộc Thiên Tướng có được thực lực nửa bước Võ Thánh, vậy mà ở trước mặt Tần Phàm không có một chút sức phản kháng, nguyên một đám cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Đối với Tần Phàm cường thế, không có người nào không cảm thấy hoảng sợ.
Mà vào lúc đó phó thành chủ Dương Côn xuất hiện, thời điểm lại một lần nữa chứng kiến Tần Phàm, trong nội tâm càng nhấc lên sóng to gió lớn, nhớ ngày đó Tần Phàm còn phải trốn tránh nửa bước Võ Thánh Tần Thiên Hoành đuổi giết, nhưng hiện tại, một nửa bước Võ Thánh ở trước mặt hắn dĩ nhiên là hoàn toàn không có lực phản kháng giãy dụa.
Thời gian gần kề chỉ là qua hơn một năm mà thôi!
Đối với thực lực của Tần Phàm cải biến, trong nội tâm Dương Côn khiếp sợ, mà đồng thời bởi vì không có giúp Tần Phàm bảo trụ Đại Phong Thành, hắn cảm giác được có chút sợ hãi, lo lắng người phía trước sẽ quở trách ở trên người mình.
- Ngươi... ngươi vậy mà thật sự phong ấn nguyên khí của ta!
Mái một bên kia, Mộc Thiên Tướng ở bên trong phế tích bò ra, vừa sợ vừa giận rống lớn nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!