Mà ở bên kia thông đạo, Tần Phàm nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, lại lộ ra thập phần bình tĩnh.
Hắn biết rõ đối phương còn năm người, toàn bộ đều có cảnh giới Võ sư, thực lực cao nhất hẳn là thiếu gia mặt trắng kia mà thực lực thấp nhất ngược lại chính là Phương Trọng. Một mực duy trì võ giáp cần tiêu hao lượng lớn võ khí, cho nên Tần Phàm biết rõ những người này khi chưa phát hiện ra mình đã vận võ giáp, chỉ cần lát nữa ra tay nhanh thì có thể diệt được một tên rồi.
Tới gần.
Đã rất gần.
Ở vị trí Tần Phàm có thể nhìn thấy chuyển biến bên kia, khoảng cách bất quá chỉ 5~6 mét, lập tức sắp đến! Hắn hiện giờ đã bình tức tĩnh khí, hơn nữa duy trình nhịp đập trái tim ở trạng thái rất vững vàng, rất khó khiến người phát hiện ra sự hiện hữu của hắn.
Hào quang của Dạ Minh Châu chiếu đến, mấy cái bóng cũng theo đó xuất hiện.
- Đợi một chút...
Thiếu gia mặt trắng kia đột nhiên có cảm giác tim đập nhanh, mở miệng hô lên.
Mà khi đám mạo hiểm giả quay đầu hỏi thăm thì Tần Phàm liền động, hiện giờ chính là thời cơ tốt nhất! Tĩnh như xử nữ động như thỏ chạy, vừa rồi cực tĩnh, giờ tốc độ lập tức bạo phát ra lại cực kỳ kinh người! Thể phách tăng cường khiến tốc độ của hắn tăng lên không ít!
- Coi chừng!
Thiếu gia mặt trắng kia chưa dứt lời
Oanh! Một cánh tay mọc ra lân giáp dữ tợn đột nhiên xuất hiện trước mắt tên Võ sư gần nhất, trên nắm tay hắn bộc phát ra võ khí đỏ vàng mãnh liệt, nặng nề đánh vào trước ngực hứn, tên Võ sư kia còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác thấy xương cốt nơi ngực mình đã vỡ ra, thậm chí nắm đấm kinh khủng kia còn xuyên vào trong nội tảng hắn, quấy nát bấy trái tim!
Bành! Dạ Minh Châu chiếu sáng rơi trên mặt đất, đồng thời mấy người khác cũng cảm giác mặt mình như có chất lỏng gì đó bắn tới, bọn hắn không cần sờ cũng biết đó chính là máu của tên Võ sư bị tập kích vừa rồi.
- Nhanh dùng võ giáp!
Thanh âm của Phương Trọng vang lên trong thông đạo, bất quá mấy người khác đều kinh nghiệm phong phú, phản ứng cực nhanh, kỳ thật không cần hắn gọi, mọi người vừa thấy tên Võ sư kia bị tập kích lập tức gọi ra võ giáp, sau đó hai gã mạo hiểm giả nhanh chóng kéo động võ khí cung, hơn mười đạo võ khí tiễn vọt về phía Tần Phàm.
- Hắc hắc.
Tần Phàm một kích đắc thủ, vốn còn muốn giết thêm một người, nhưng đối phương đã gọi ra võ giáp, hơn nữa công kích dày đặc, ngược lại rất khó đến gần, hơn nữa trong thông đạo hẹp này hắn cũng không dễ né tránh.
- Ra ngoài lại chậm rãi chơi với các ngươi.
Khóe miệng Tần Phàm nổi lên một tia lãnh ý, lập tức thối lui ra phía sau. Hắn thập phần tinh tường, ở ngoài thông đạo này khẳng định là một nguồn nước, hoặc là hồ sâu, hoặc là thác nước, tóm lại là nơi nguồn nước sung túc, vừa hay có thể khiến Kỳ Lân Tí phát huy ra uy lực mạnh nhất!
Mà lúc Tần Phàm lui về phía sau, trong cơn mưa tên dày đặc, hắn không cẩn thận bị một đạo võ khí tiễn đánh trúng vào, bất quá hiện giờ thể phách hắn đã không như xưa, võ khí tiễn kia thậm chí không thể hoàn toàn xuyên thấu thân thể hắn, cho nên hắn chỉ hơi đau xót một chút thôi, không chảy máu quá nhiều.
- Tần Phàm, ta chính là Tần Hạo Bạch đệ tử dòng kính Càn Kinh Tần gia, các hạ là đệ tử chi thứ của Tần gia ta sao? Không ngờ người trong nhà lại không nhận ra nhau.
Nhưng vào lúc này, thiếu gia mặt trắng kia lớn tiếng nói với bóng lưng Tần Phàm.
- Tần thiếu gia, ngươi...
Ngay trong nháy mắt này, sắc mặt Phương Trọng trở nên cực kỳ khó coi, thù hận giữa hắn và Tần Phàm có thể nói là không chết không ngớt, nhưng nếu như Tần Phàm này nhấc lên quan hệ với Càn Kinh Tần gia, như vậy... Hắn không dám nghĩ nữa.
Đồng thời, khi thiếu gia mặt trắng kia đối thoại với Tần Phàm, công kích của bọn hắn không khỏi ngừng lại, bất quá vẫn cẩn thận đề phòng. xem tại TrumTruyen.me
- Ha ha, cái gì Càn Kinh Tần gia, đây chính là Chân Vũ thế gia! Tần Phàm ta bất quá chỉ là một sơn dã tán tu nho nhỏ, mặc dù có chút ít cơ duyên, nhưng thế gia lớn như vậy ta không trèo cao nổi đâu.
Tần Phàm nghe thấy lời Tần Hạo Bạch kia... trong lòng không khỏi trầm xuống, Chân Vũ thế gia có thể ở Càn Kinh, đó đều là siêu cấp thế gia cả! Ít nhất cũng là tam phẩm Chân Vũ thế gia! Bất quá tuy rằng lòng hắn khiếp sợ, nhưng trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào, thanh âm cũng lộ ra thập phần bình tĩnh.
Lúc này tuyệt đối không thể liên lụy Nam Phong Tần gia vào, cho nên hắn chỉ nói mình là một tán tu, như vậy nếu bọn hắn muốn trả thù cũng không dễ tìm được Nam Phong thành như vậy! Bất quá hắn sẽ không cho bọn hắn cơ hội!
Nghe thấy Tần Phàm phủ nhận, Phương Trọng không khỏi thở dài một hơi, đồng thời phất phất tay, hai gã Võ sư khác cũng bắt đầu chuẩn bị lần nữa công kích.
- Ha ha, nếu đã đều là họ Tần, có lẽ là huyết mạch của Càn Kinh Tần gia chúng ta lưu lạc bên ngoài, không ngại cân nhắc trở về Tần gia một chút, Tần Hạo Bạch ta có thể dẫn tiến ngươi.
Lúc này Tần Hạo Bạch lại nói thêm.
Nghe thấy lời này, Phương Trọng lần nữa khó coi, bây giờ xem ra Tần Hạo Bạch này quyết tâm muốn lôi kéo Tần Phàm rồi, mà chỉ cần không phải kẻ đần, đối mặt với sự lôi kéo của thế gia Càn Kinh tuyệt đối không người nào muốn cự tuyệt cả. Bất quá khiến hắn hơi chút an ủi chính là Tần Phàm tiếp theo lại nói như một tên điên.
- Ha ha, Tần Phàm ta chính là Tần của Tiên Tần, Tần của Tần Hạo Bạch người chính là cầm của cầm thú, kém quá xa rồi, huyết mạch sao có thể giống nhau được?
Tần Phàm cười to một tiếng, hắn nếu thật sự nghe Tần Hạo Bạch đi nhận tổ quy tông mới thật sự là ngốc đấy!
- Tần Phàm, ngươi cố ý đối nghịch với ta, như vậy cũng chính là đối nghịch với Càn Kinh Tần gia, ngươi nhất định sẽ phải hối hận!
Lãnh ý trong mắt Tần Hạo Bạch toàn bộ bạo phát ra, trong tay tựa hồ cũng đang chuẩn bị võ kỹ uy lực cực lớn.
- Vừa rồi ngay khi các ngươi vây giết ta thì chúng ta nhất định phải là địch nhân rồi, mà đối với địch nhân, Tần Phàm ta cho tới giờ chỉ có một con đường cho bọn hắn đi, đó chính là tử lộ!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!