- Ta muốn tổ kiến một mạo hiểm đoàn khác, mấy người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn trước kia có bao nhiêu người có thể hấp thu?
Tần Phàm nhìn Trần kỳ, trầm giọng nói.
Trần Kỳ kịp phản ứng lại từ trong khiếp sợ, trầm ngâm một hồi, lúc này mới mở miệng nói:
- Có lẽ còn thừa lại hơn trăm người, nhưng có thể dùng chỉ có bảy tám chục người, đều là những người bị buộc gia nhập giống ta, đều là người có thân thể trong sạch cả.
- Hôm nay đoàn ba của ngươi có bao nhiêu người là Võ Giả cửu cấp đỉnh phong nhưng không cách nào đột phá đến cảnh giới Võ sư?
Tần Phàm xoa xoa chiếc nhẫn trong tay, tùy ý hỏi thăm.
- Có năm người.
Trần kỳ đáp.
- Đây là năm khỏa Tiểu Linh Vận hoàn, có thể khiến bọn hắn đạt thành đạt võ sư, mà Thanh Ưng mạo hiểm đoàn hiện giờ đã không còn Võ sư nào nữa, có sáu Võ sư tin rằng đã đủ để ngươi chỉnh đốn tốt Thanh Ưng mạo hiểm đoàn còn sót lại, giúp ta tổ kiến một mạo hiểm đoàn mới.
Tần Phàm từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một bình ngọc đưa cho Trần kỳ nói.
- Linh hoàn!
Trần Kỳ mở to hai mắt, mạo hiểm giả bình thường như hắn ngay cả linh dịch cũng không thể sử dụng, linh lộ đã hiếm thấy rồi, luyện dược cấp linh tán hắn cũng chỉ may mắn được trông thấy một lần! Mà linh hoàn này, chính là luyện dược cao cấp nhất hắn được thấy trong mấy chục năm này! Mà nơi như Tàng Trân Các, những người bình thường như hắn thậm chí còn không dám đi vào.
- Vấn đề này chỉ cần ngươi làm tốt, ta sẽ giúp ngươi đột phá đến Tiên Thiên Võ sư.
Tần Phàm trong miệng nhàn nhạt nói, nhưng lại có một loại tự tin khiến người tin phục.
- Tiên Thiên Võ sư...
Trần kỳ há hốc miệng nói, trong nội tâm lần nữa rung mạnh, thậm chí tim cũng đập nhanh hơn vài phần. Tuy rằng hắn đã là Võ Sư thất cấp, nhưng đối với kiếp nầy có thể đột phá đến Tiên Thiên Võ sư cũng không ôm hy vọng quá lớn, hào rộng giữa Võ sư và Tiên Thiên Võ sư rất khó vượt qua. Bạn đang đọc chuyện tại TrumTruyen.me
Đồng thời địa vị của Tiên Thiên Võ sư cũng cao hơn võ sư nhiều lắm, đoàn trưởng của mạo hiểm đoàn mới là Tiên Thiên Võ sư! Trở thành Tiên Thiên Võ sư cũng có thể tiến vào một ít Chân Vũ thế gia, kiếm được chức vị không tệ, có thể đạt được võ kỹ cao cấp, cũng không cần phải trải qua những ngày tháng lo lắng bất an thế này nữa!
Mà người có thể tiện tay xuất ra năm khỏa linh hoàn, Trần kỳ biết rõ Tần Phàm nói lời này cũng không phải khoát lác. Tuy rằng không biết Tần Phàm có phải là người luyện chế ra hay không, nhưng nhất định sẽ có bối cảnh rất lớn. Theo hắn biết, coi như Chân Vũ thế gia bình thường cũng không có hào khí như vậy! Trừ phi là những Chân Vũ thế gia ngoài Tam phẩm!
Trong nội tâm Trần Kỳ ngược lại càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ càng xa.
- Đoàn trưởng yên tâm, Trần kỳ nhất định sẽ làm thỏa đáng việc này.
Trần Kỳ dùng sức nắm lấy bình ngọc trong tay, liền vội cung kính nói, hôm nay hắn chỉ lo làm sao để Tần Phàm được hài lòng thôi.
- Phương Viễn Sơn ở nơi nào?
Tần Phàm lại hỏi.
- Nửa năm trước đã ra ngoài, đến giờ vẫn chưa quay lại.
Trần Kỳ hồi đáp.
- Nếu như hắn trở về, ta nghĩ ngươi nên biết trả lời thế nào.
Tần Phàm lạnh lùng nói:
- Chỉ cần ngươi có thể quấn lấy hắn, ta tự nhiên sẽ tự mình đến giải quyết hắn.
- Thuộc hạ minh bạch.
Trần Kỳ lại cung kính đáp.
Một Võ Giả thất cấp, lại nói với Võ Sư thất cấp là muốn giải quyết Tiên Thiên Võ sư, nếu trước đây, Trần Kỳ nghe được Tần Phàm nói vậy sẽ lập tức cười hắn hông biết tự lượng sức, nhưng giờ hắn lại tin tưởng không nghi ngờ, biểu hiện vừa rồi của Tần Phàm nào phải là một Võ Giả thất cấp?
- Mười ngày sau ta sẽ tìm ngươi, hi vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng.
Tần Phàm đạm mạc nói, sau đó ôm Kỷ Huyên Nhi vào ngực, đi về phía Yêu Thú Sơn Mạch.
- Đoàn trưởng, thỉnh mệnh danh cho mạo hiểm đoàn chúng ta a.
Trần kỳ vội vàng nói.
- Gọi là Ẩn Thế mạo hiểm đoàn đi! Mạo hiểm đoàn chúng ta cấm đánh cướp, về phần phát triển thế nào, về sau ta sẽ nói cho người.
Thanh âm Tần Phàm từ xa truyền đến.
- Ẩn Thế? Ẩn mà không xuất, xuất mà kinh thế...
Trần Kỳ nhìn thân ảnh Tần Phàm rời xa, hơi suy nghĩ một chút, trong miệng ấp úng nói, trong nội tâm tựa hồ đã minh bạch chút gì đó, sau đó tung người lên người quay về.
- Đoàn trưởng, sao rồi?
Thấy Trần Kỳ trở về, những mạo hiểm giả khác hỏi.
- Từ hôm nay trở đi, ta không còn là đoàn trưởng của các ngươi nữa rồi, đoàn trưởng các ngươi là hắn!
Trần Kỳ chỉ vào Tần Phàm đang đi xa nói:
- Chúng ta mới thành lập một mạo hiểm đoàn tên là Ẩn Thế mạo hiểm đoàn, nguyên tắc đầu tiên là cấm đánh cướp, mà sẽ tạm thời thay mạo hiểm đoàn xây dựng. Đương nhiên, tất cả mọi người là huynh đệ, ta sẽ không bắt buộc mọi người, nếu như không muốn gia nhập vào Ẩn Thế mạo hiểm đoàn, vậy thì giờ có thể rời đi.
- Trần ca, hiện giờ Thanh Ưng mạo hiểm đoàn vốn đã bị diệt, chúng ta vì sao còn phải ăn nhờ ở đậu chứ? Huống hồ Phương Viễn Sơn lão thất phu kia trở về phải làm sao?
Có mạo hiểm giả mở miệng nói.
- Nếu như các vị huynh đệ tin ta, ta có thể nói cho mọi người, Ẩn Thế mạo hiểm đoàn tốt hơn Thanh Ưng mạo hiểm đoàn trước kia nhiều lắm! Ít nhấ trước kia, vật như vậy chúng ta ngay cả thấy cũng không có cơ hội!
Trần Kỳ nói, sau đó giơ cái lọ trong tay lên:
- Đây là năm khỏa Tiểu Linh Vận hoàn, có thể khiến người từ Võ Giả cửu cấp đỉnh phong trực tiếp đột phá đến cảnh giới Võ sư! Về phần Phương Viễn Sơn, đoàn trưởng nói sẽ đích thân giải quyết hắn.
- Linh hoàn!
Tất cả mạo hiểm giả đều phát ra thanh âm cực kỳ kinh ngạc, hơn nữa mấy mạo hiểm giả đã dừng ở Võ Giả cửu cấp đỉnh phong từ lâu vẫn không đột phá nhịn không được con mắt tỏa sáng, âm thầm nuốt nuốt nước miếng.
- Lý Long! Vương Húc! Tiền Minh! Tôn Hồng! Dương Đông! Ra khỏi hàng!
Trần Kỳ đột nhiên lớn tiếng:
- Năm khỏa Tiểu Linh Vận hoàn các ngươi một người một khỏa, từ nay về sau các ngươi chính là Võ sư rồi!
- Đa tạ đoàn trưởng!