Mặc dù vừa rồi Tống Phúc cùng Túy Miêu không có tổn thương lớn, nhưng vết thương nhỏ thì không ít, hơn nữa vừa rồi đều là bị Âu Dương Ngọc Hải cùng Chu Văn Thải khi dễ, hiện tại có cơ hội tự nhiên sẽ không bỏ qua. Âu Dương Ngọc Hải bị Trình Cung ném trên mặt đất, co rúc ở chỗ kia không đứng dậy nổi, bị Tống Phúc cùng Túy Miêu đi lên đánh một chầu.
– Đại thiếu, khi nào thì ngươi trở nên mạnh như vậy, quá hung hãn rồi.
Lúc này Đỗ Thân cũng đã tiến đến, thời điểm đi ngang qua Chu Văn Thải, thấy hắn hai tay ôm đầu cũng không thấy được gì, Đỗ Thân đi đến bên cạnh Trình Cung nhỏ giọng nói:
– Đại thiếu, bên ngoài có rất nhiều người nhìn xem, nếu không kéo bọn chúng tới bên cạnh đi.
– Ngươi còn biết chú ý hình tượng sao.
Trình Cung bị chọc cười nói:
– Chúng ta là ai, Vân Ca Thành Tứ đại hại, như vậy rất phù hợp thân phận cùng địa vị của chúng ta, hơn nữa ngươi không cảm giác tất cả mọi người thấy bọn hắn bị đánh rất thoải mái sao?
Đỗ Thân vuốt cái bụng của mình, nhìn người vây xem bên ngoài nghị luận nhao nhao, thủ hạ của Chu Văn Thải cùng Âu Dương Ngọc Hải ở bên ngoài lo lắng suông, cũng không dám tiến đến, nghĩ tới trước kia bọn hắn đột nhiên tiến đến, hung hăng càn quấy cùng khiêu khích, lập tức gật đầu:
– Ân, cảm giác xác thực không tồi, rất thoải mái.
– Đại thiếu, còn có một tin tức, gần đây Chu Văn Thải tiến vào cung mấy lần, hình như đi rất gần cùng Tử Yên công chúa, vừa rồi ta phát hiện trong đám thủ hạ của hắn thậm chí có một người ta không biết, người kia không giống như là người địa phương, thậm chí không giống người Lam Vân đế quốc, trên người mang theo cảm giác rất cổ quái. Cộng thêm chuyện cổ quái trước kia, ta còn tưởng rằng hắn muốn giúp Âu Dương Ngọc Hải đối phó Túy Miêu, hiện tại xem ra có chút không đúng. Lúc đó, bọn hắn giống như cố ý kéo dài thời gian để ta đi cầu viện, nếu không phải đại thiếu ngươi xuất kỳ bất ý, ta nghĩ phía sau cần phải có tiết mục khác.
Bàn Tử cười ha hả đứng ở nơi đó, cái bụng to tướng không ngừng run động, trong tai Trình Cung đã nghe được một thanh âm.
Bị gia tộc khu trục, Bàn Tử ở bên ngoài trà trộn vài năm, tuy không thích tu luyện, nhưng các tạp học thì hắn lại rất thích. Dưới tình huống bình thường, ít nhất phải đạt tới Tẩy Tủy kỳ mới có thể học tập công pháp truyền âm, hơn nữa cũng có hạn chế khoảng cách, trừ khi đến Thoát Tục kỳ mới có thể thông qua tinh thần lực tiến hành trao đổi đơn giản. Nhưng Bàn Tử lại học xong thần thông này, không cần dùng miệng nói chuyện, vẫn có thể làm được hiệu quả truyền âm, tuy chỉ có thể ở trong phạm vi hai mét, nhưng cũng rất kỳ lạ.
– Ân!
Trình Cung nói một tiếng, như là chuyện gì cũng không có phát sinh, tiếp tục nhìn phía trước.
Đỗ Thân trừng mắt nhìn, thay đổi, đại thiếu thật sự không giống với lúc trước, chẳng những lực lượng mạnh hơn, cảm giác động thủ so với Mãnh Hổ còn hung, càng có sát khí. Còn trước kia Trình Cung giết chết Trương Càn, chẳng lẽ trước kia đại thiếu một mực cố ý ít xuất hiện, lần này bởi vì sự tình công chúa mà thay đổi, Ân, rất có loại khả năng này.
– Hô. . . Hô. . .
Tống Phúc đánh vài cái, mình đã không có khí lực gì rồi, ngồi lên chỗ mà Chu Văn Thải ngồi lúc nãy, miệng thở phì phò.
Về phần Túy Miêu, hắn đánh rất hung ác, nhưng khí lực của hắn cũng hết theo rất nhanh.
Hai người này cũng quá phế vật đi a, một hồi nên cẩn thận kiểm tra thoáng một phát xem Lôi Hạo Thiên bị quái bệnh gì, thuận tiện nhìn xem thân thể Tống Phúc đến cùng xảy ra chuyện gì.
– Trình Cung, ngươi nhớ kỹ cho ta, ta không để yên cho ngươi. . .
Âu Dương Ngọc Hải nhìn Trình Cung, giọng căm hận nói.
– BA~!
Trình Cung trực tiếp cầm một ấm trà tràn đầy nước nện vào đầu hắn, nện đến hắn bụm lấy đầu kêu thảm một tiếng, cũng không dám ở đằng kia nói ngoan thoại nữa.
Miệng Chu Văn Thải đầy máu, tổn thương ở địa phương khác cũng không phải nặng, hắn bị đánh gãy hai cái răng, lấy tay cầm hai cái răng bị gãy, nhìn Trình Cung nói:
– Hôm nay. . . ngươi thắng, chúng ta có thể đi được chưa.
Người trẻ tuổi của các đại gia tộc ở giữa tranh đấu rất nhiều, cũng rất bình thường, chỉ cần không nguy hiểm tánh mạng, trong nhà sẽ không nói cái gì, đương nhiên, ngươi phải có thực lực, thế lực ngang nhau mới được. Loại chuyện này, mỗi người đều trải qua.
– Có thể.
Trình Cung rất sung sướng đáp ứng, thời điểm bọn hắn đứng dậy muốn đi ra ngoài, hắn chậm rãi mở miệng nói:
– Cứ như vậy xám xịt rời đi, như vậy sẽ ném đi thể diện của Chu gia cùng Âu Dương gia các ngươi, nhiều người như vậy nhìn vào, đừng nói ta không cho các ngươi cơ hội, đại thiếu ta gần đây nhiều tiền xài không hết, ta cho các ngươi một cơ hội, thế nào, có muốn đánh bạc một ván không?
Bắt chéo hai chân, tay vuốt vuốt ngọc bội tùy thân, thoại ngữ vô cùng đắc ý, hung hăng càn quấy, tuyệt đối là tư thế quần là áo lượt.
Đại thiếu vẫn là đại thiếu, phong phạm, bản chất vẫn còn ah. Lời nói này, là thời điểm có cảm giác thống khoái. Bàn Tử cùng Tống Phúc nghe xong, đều bắt đầu cười theo. Có Đỗ Thân ở đây, Trình Cung nói đánh bạc cùng người khác, cái kia tuyệt đối là mùa đông khắc nghiệt giội nước lạnh, đùa chết người không đền mạng.
– Ngươi cho mình thông minh, coi người khác đều là người ngu ah, đánh bạc với các ngươi?
Âu Dương Ngọc Hải đứng dậy, tức giận nói. Hiện tại ngay cả người nơi khác cũng biết đến Vân Ca Thành không thể đánh bạc cùng Bàn Tử, huống chi bọn hắn.
Chu Văn Thải thì nhổ ra vài bún máu, miệng đầy mùi máu tươi, làm cho hắn có một cảm giác muốn ói. Hắn là văn sinh, từ nhỏ tập văn, tuy trước kia cũng tranh chấp cùng người khác, nhưng đều là người phía dưới đánh nhau, hắn đều tránh đi, chưa bao giờ tự mình động thủ, bị người đánh thảm như vậy còn là lần đầu tiên. Cái này còn không phải đáng tiếc nhất, đáng tiếc nhất là kế hoạch của mình chết non, Trình Cung, ngươi chờ cho bổn thiếu gia, việc này còn chưa xong đâu.
– A. . .
Trình Cung nhẹ giọng cười nói:
– Nói là cho các ngươi một cơ hội, tự nhiên sẽ không theo các ngươi đánh bạc, xúc xắc hoặc là tán gái rồi, các ngươi nghĩ rằng đám các ngươi là bổn thiếu gia, ngay cả công chúa sau này là người của ta, ta cũng dám ăn trước sao. Các ngươi không phải tự xưng là tài văn chương phong lưu đấy ư, cầm, kỳ, thư, họa, thi từ, ca phú, đối vần, tùy các ngươi lựa chọn, nếu như không dám đánh bạc cùng bổn thiếu gia, về sau cũng đừng tự xưng tài tử, về nhà sanh con đi thôi.
– Ngươi nói bậy. . .
Chu Văn Thải đã muốn đi ra nghe nói như thế, toàn thân tức giận đến phát run, đột nhiên quay đầu lại chỉ vào Trình Cung giận dữ hét:
– Trình Cung, ngươi không được ở đâu nói bậy làm bẩn thanh danh trong sạch của Tử Yên công chúa, công chúa căn bản không có phát sinh chuyện gì với ngươi, Tử Yên công chúa là người của ngươi, ngươi cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, ngươi nằm mơ đi thôi. Thi từ ca phú, ngươi cũng xứng nói cùng ta, ngươi xách giày cho ta cũng không xứng, chỉ bằng quần là áo lượt phá gia chi tử như ngươi cũng muốn so cùng ta, tốt, ta nhìn ngươi có bao nhiêu tiền để thua.
Chu Văn Thải tức giận nói xong còn không có cảm giác cái gì, lại đột nhiên phát hiện Trình Cung nở nụ cười, cười rất vui vẻ cùng gian trá. Mặc kệ hắn gian trá như thế nào, nếu so thi từ ca phú, Chu Văn Thải rất có lòng tin, nhưng sau đó đột nhiên nghe được người chung quanh nghị luận, đầu óc của hắn oanh một tiếng, thiếu chút nữa nổ tung.
– Các ngươi có nghe hay không, hắn mới vừa nói cái gì, chẳng lẽ Tử Yên công chúa cùng Trình đại thiếu kia là. . .
– Quá nóng nảy rồi, thiên đại tin tức, tuyệt đối oanh động đế đô. . .
– Không thể nào, sao Tử Yên công chúa lại thích một đại thiếu quần là áo lượt như vậy, còn hiến thân cho hắn.
– Không có khả năng, Tử Yên công chúa tuyệt đối không có khả năng phát sinh sự tình như vậy cùng Trình Cung.
. . .
Chuyện cưỡng gian công chúa này chỉ có số ít gia tộc biết rõ, người bình thường sao biết được, nhưng cái này lại đặc sắc rồi. Một cái bẫy nho nhỏ, làm cho Chu Văn Thải hô lên lời này, trong đầu Trình Cung nhớ tới Tử Yên công chúa hai tay ôm ngực, ánh mắt tỉnh táo khàn giọng la khóc, trong lòng Trình Cung tự nhủ đây vẫn chỉ là vừa mới bắt đầu, ngươi muốn chơi cùng bổn thiếu gia, ta đây chậm rãi chơi với ngươi.
– Chu đại thiếu, cầm kỳ thư họa thi từ, ca phú ngươi tùy tiện chọn đi, về phần tiền đặt cược. . .
Trình Cung cười mỉm khiêu khích nhìn Chu Văn Thải, Chu Văn Thải này vừa nhắc tới Tử Yên công chúa thì kích động như vậy, không phải thầm mến đã lâu thì là bị đầu độc. Cũng chính bởi vì như thế, Trình Cung mới thiết kế cho hắn một bẩy rập nho nhỏ cho hắn nhảy vào, Chu Văn Thải vốn chỉ là phẫn nộ, sau khi nói ra lời này, nghe được bên cạnh có vô số người sợ hãi thán phục cùng thanh âm nghị luận, trong đầu hắn trống rỗng.
Đã xong, cái này đã xong, chuyện này vốn chỉ là truyền lưu trong giới thượng tầng Vân Ca Thành, người phía dưới cũng không biết, hiện tại cả thiên hạ đều biết, không chỉ là hao tổn hình tượng Tử Yên công chúa, ngay cả thể diện của hoàng gia cũng mất hết rồi. Trở về đối mặt với trưởng bối gia tộc chất vấn như thế nào, đối mặt với Tử Yên công chúa như thế nào, hoàng gia có thể bởi vì vậy mà trừng phạt hay không. Trong nháy mắt Chu Văn Thải như rớt vào hầm băng, toàn thân lạnh buốt, đầu trống rỗng.
– Như thế nào, không có can đảm sao, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú tùy ngươi chọn, vậy mà ngươi cũng không dám hạ tiền đặt cược, có phải sợ tiền đặt cược quá lớn chịu không nỗi hay không.
Trình Cung vô cùng hung hăng càn quấy cười nói:
– Yên tâm, bản đại thiếu sẽ không bắt buộc ngươi đánh bạc cái khác, càng không để cho ngươi cởi chuồng trở về, nếu như ngay cả ít tiền cũng thua không nổi, vậy sau này ngươi cũng không cần ở lại Vân Ca Thành, tìm địa phương ở nông thôn dưỡng lão được rồi.
Chu Văn Thải như rớt vào hầm băng đột nhiên hai mắt tỏa sáng, trong đầu không ngừng hồi tưởng đến lời nói của Trình Cung, đúng vậy, sao mình không nghĩ tới. Hôm nay cho dù không thể phế bỏ Trình Cung này, nhưng mình hoàn toàn có thể cho hắn thua rất thảm, mất mặt xấu hổ, đến lúc đó Tử Yên công chúa cao hứng, vậy cái gì cũng xử lý tốt rồi.
Trong nội tâm Chu Văn Thải dấy lên hi vọng lần nữa, nhìn hằm hằm vào Trình Cung:
– Nếu thật là ngươi muốn so thư pháp cùng ta mà nói, ta chẳng những lấy hết hai mươi mấy vạn lượng bạc trên người, còn bồi cả Bảo Ngọc gia truyền của ta. Hơn nữa ta còn muốn đánh bạc với ngươi, ai thua phải cởi sạch quần áo nhảy xuống sông, một mực bơi lội ly khai Hoa Thuyền Phố này. Trình Cung, chỉ sợ ngươi không có can đảm đánh bạc?
– Wow, lúc này có thể chơi lớn hơn. . .
– Trình Cung sẽ không so đâu rồi, so ăn uống, chơi gái, đánh bạc hắn sẽ không ngại, nhưng so thư pháp, ngươi cho rằng hắn là Trình Lam sao.
– Nghe nói Chu Văn Thải này bái phỏng rất nhiều danh sư, đứng đầu Tứ đại tài tử Chu Dật Phàm là biểu ca của hắn, ở trong trẻ tuổi đế đô cũng có thể bài danh Top 10, đừng nói Trình Cung, ngoại trừ Tứ đại tài tử, đế đô có thể thắng hắn không có mấy cái.
– Tùy thân mang theo hai mươi mấy vạn lượng bạc, quả nhiên không hỗ là công tử đại gia tộc.
. . .
Cuối cùng Chu Văn Thải cơ hồ là lớn tiếng, khiêu chiến gào thét đi ra, hai mắt như sắp phun lửa nhìn chằm chằm vào Trình Cung, ánh mắt khiêu khích. So cái khác không được, so thư pháp hắn có lòng tin tuyệt đối, Trình Cung này cũng không phải là Trình Lam, hắn còn muốn so thư pháp cùng mình.
– Ân. . .
Trình Cung bắt chéo hai chân, tay vuốt vuốt ngọc bội, có chút do dự.
Trình Cung do dự như vậy, Chu Văn Thải càng hưng phấn:
– Như thế nào, không phải mới vừa rồi ngươi rất hung hăng càn quấy sao, hiện tại sợ rồi ư, không dám đánh bạc, ngươi có phải nam nhân hay không, vừa rồi ngươi nói tất cả mọi người đều nghe được tinh tường, đường đường Trình đại thiếu, nói được làm không được, cái kia thật có thể ném đi tên tuổi Trình lão gia tử rồi.
Tống Phúc nghe Chu Văn Thải nói xong khẽ nhíu mày, bọn hắn đồng lứa náo như thế nào đều được, nhưng mà bình thường rất ít dính dấp tới trưởng bối, nhất là tồn tại như Trình lão gia tử. Xem ra Chu Văn Thải rất cấp bách, nói cái gì cũng có, nếu không phải xem đại thiếu giống như có mưu đồ, Tống Phúc thật muốn xông lên giáo huấn Chu Văn Thải thoáng một phát, dù sao hắn nghỉ ngơi cả buổi cũng đã khỏe lại.
Trình Cung nở nụ cười, cười đến vô cùng bất đắc dĩ:
– Ta thực không muốn đánh bạc với ngươi, nói thật, nếu như theo như ngươi nói, người nọ gánh không nổi. Ngươi hỏi một chút, thân phận địa vị như chúng ta, đi ra ngoài không mang theo mấy trăm vạn lượng bạc, lại không biết xấu hổ nói ra. Hai mươi mấy vạn lượng bạc, quá ít, quá ít, ngươi còn có cái khác hay không, khế đất, đồ cổ, tranh chữ, nếu không có ghi phiếu nợ cũng được.
– Không dám đánh cuộc thì tìm lấy cớ này, thật mất mặt.
– Nhìn hắn như thế kia, còn dám nâng tiền đánh bạc.
– Mấy trăm vạn lượng, hắn cũng không sợ gió lớn đau đầu lưỡi.
. . .
Người nơi này tương đối ủng hộ Chu Văn Thải nhiều một ít, nghe Trình Cung nói lời này, bọn họ nói cái gì cũng có, Chu Văn Thải càng lộ ra thần sắc xem thường.
Trình Cung nói xong giương mắt nhìn thoáng qua Bàn Tử, cái gì cũng không cần nói, tuy Bàn Tử không rõ Trình Cung đến cùng muốn làm gì, nhưng nhận được ám chỉ lập tức vỗ cái bụng.
– Đến, đến, ta làm cái, tỉ lệ đặt cược một bồi một, ai muốn đặt cược nhanh tới đây.
Đỗ Thân đã nhiều năm không có cơ hội đánh bạc, lúc này thanh âm vừa ra, khí thế kia, trạng thái kia lập tức trở về, mà hắn vừa lên tiếng, trên đường có vài người giống như đi dạo phố, giờ phút này cả đám đều thuần thục lấy giấy bút, vẻ mặt tươi cười nhìn các tài tử vây xem, cái ý tứ kia là, đến đây đi, khai mở đánh bạc a.
– Đừng do dự, cơ hội ngàn năm khó gặp ah.
– Đúng vậy, cơ hội tốt như vậy đi đâu tìm được ah.
– Xem vị đại thiếu này rất có khí phách, nếu không bên người sao mang theo một vị giai nhân như vậy, ta đây không phải đánh bạc, đây là văn đấu, không tham dự về sau đi ra ngoài uống trà uống rượu, cùng người khác sẽ bị mất đề tài nói chuyện.
– Có thể tới nơi này ai thiếu tiền ah, cơ hội tốt, cơ hội tốt, cơ hội chiến thắng Đổ Thần đã tới.
. . .
Những người này đương nhiên biết rõ Đỗ Thân, nghe hắn nói làm cái có không ít người do dự, nhưng mấy người kia đều nhiều năm lăn lộn cùng hắn. Lập tức bắt đầu khuyến khích, bọn hắn vừa nói như vậy lập tức khiến những người này kích động lên, nghĩ thầm, cũng có chuyện như vậy, đây là văn đấu, cũng không phải so đánh bạc. Hơn nữa Đỗ Thân kia không tham dự, là Trình Cung tỷ thí cùng Chu Văn Thải.
Vốn là cũng rất kích động, lại thêm dưới tình huống có người đầu độc, hào khí chung quanh lập tức cải biến. Lúc này, có mấy tài tử hiển nhiên là vội vàng chạy đến, tuy bộ dáng thư sinh, cũng không có khí chất gì, nhưng mà vô cùng xúc động đặt tiền, lại phân tích lợi và hại cho người bên cạnh. Tất cả mọi người nghe xong đều cảm giác phi thường có lý, ở loại kéo xuống này, nhao nhao bỏ tiền đi ra.
Trên bờ vây xem chừng hai ba trăm người, lần này có thể náo nhiệt rồi.
– Chu Văn Thải, Chu Văn Thải, tất thắng. . . tất thắng. . .
– Tùy tiện viết hai chữ, để cho hắn khóc đi thôi.
– Hoàn toàn không phải một cấp bậc, tùy tiện viết vài chữ cũng thắng rồi.
. . .
Một ít tài tử chạy đến sau đột nhiên hô lên, những người khác cũng hô hào theo, dù sao bọn hắn cũng áp tiền. Bọn hắn lại không chú ý tới, hào khí chung quanh rõ ràng đã bị người khống chế, mà thời gian dần trôi qua bọn hắn đã bị lôi kéo, ở dưới tình huống này, một người cố gắng giữ tư duy tỉnh táo rất khó.
Chu Văn Thải cũng bị hô nhiệt huyết sôi trào, vốn là còn có chút nghi kị, lúc này đã là mãn nguyện, nguyện nhất định phải thắng.
– Ta cá. . . mười. . . không, năm mươi vạn. . .
Cuống họng Âu Dương Ngọc Hải còn chưa khỏe, kiểm tra trên người phát hiện tổng cộng chỉ có mấy vạn lượng bạc, nhưng cuối cùng lại vỗ bàn hô năm mươi vạn.
Bàn Tử là người nào, lập tức phối hợp viết văn tự cho hắn ký tên.
Trình Cung thì rất ngưu bức vuốt vuốt ngọc bội như trước, bắt chéo hai chân:
– Hai mươi vạn quá ít, ngươi xem khí phách của Âu Dương thiếu gia kìa, chẳng lẽ ngươi đối với mình không có lòng tin, chẳng lẽ ngươi không muốn cho công chúa hả giận, chẳng lẽ ngươi sợ thua?
– Ta sợ thua?
Chu Văn Thải rất bực mình, mấu chốt là bị hào khí chung quanh ảnh hưởng, rốt cục bị bành trướng đến cực điểm, trước kia cân nhắc đến sẽ có bẩy rập, các vấn đề đều bị ném qua đầu, trực tiếp lấy bút ra:
– Ta cá sáu mươi vạn lượng, cộng thêm ngọc bội của ta, tổng cộng một triệu lượng, ta chỉ sợ đến lúc đó ngươi bồi không nổi.
Lúc này trong nội tâm Chu Văn Thải đã suy nghĩ, một hồi mình phải viết một bài thơ, hay là một thủ từ, chuyện lần này huyên náo lớn như vậy, qua đi nhất định sẽ truyền khắp Vân Ca Thành. Thực tế trước kia mình không cẩn thận trúng bẩy rập của Trình Cung, nói ra lời nói kia, nếu như một hồi mình thắng Trình Cung, từ trong có thể uyển chuyển ca ngợi Tử Yên công chúa thoáng một phát, bề ngoài phát ra trung tâm thoáng một chút, cũng là một phương pháp không tệ. Trong lòng Chu Văn Thải đang vì ý nghĩ này của mình mà vui mừng, thời điểm tán thưởng không có chú ý, đột nhiên cảm giác trong tay buông lỏng, phát hiện chứng từ cùng bút vừa rồi đều đã đến trong tay Trình Cung.
Đã diễn xong, Chu Văn Thải vừa viết xong, Trình Cung trực tiếp đoạt qua. Đây là sổ sách Bàn Tử tùy thân mang theo, từ lúc vừa mở sòng đã có thể nhìn ra, bình thường Bàn Tử cũng là nghiêm chỉnh huấn luyện ah.
Trình Cung trực tiếp lật qua trang khác, ở trên một trang giấy rất nhanh đã viết một chữ, sau đó xé xuống dưới, tùy ý bắn tới trước mặt Chu Văn Thải:
– Được rồi, sau khi xem xong cởi quần áo nhảy sông, ngày mai nhớ kỹ đem tiền đưa tới cho ta.
Vừa rồi Âu Dương Ngọc Hải nổi giận cũng cá năm mươi vạn lượng, địa vị hắn ở trong gia tộc bình thường, năm mươi vạn lượng với hắn mà nói là một số phi thường khổng lồ, nghe Trình Cung nói như vậy, hắn là người nhảy ra trước nhất:
– Ngươi. . . Ngươi. . . Điên rồi, ngươi nghĩ rằng Âu Dương gia chúng ta cùng Chu gia là tiểu gia tộc bình thường ư, muốn đùa nghịch cùng chúng ta, ngươi nằm mơ. Việc hôm nay cho dù tìm trưởng bối trong nhà làm chủ, ta cũng muốn lý luận tinh tường với ngươi.
– Văn. . . Văn Thải, ngươi viết một chữ, để cho hắn thua tâm phục khẩu phục. . .
Âu Dương Ngọc Hải nói xong, quay đầu nhìn về phía Chu Văn Thải, lại phát hiện toàn thân Chu Văn Thải không ngừng run rẩy run, nếu như không phải hai tay đặt ở trên bàn, chỉ sợ hắn đã té xuống đất.
– Ni. . . Ngươi làm sao vậy.
Âu Dương Ngọc Hải vừa sải bước tiến lên, chỉ thấy Chu Văn Thải đang nhìn trang giấy, bên trên chỉ viết một chữ ‘Cởi’.
Tuy Âu Dương Ngọc Hải không quá nghiên cứu những phương diện này, dù sao bình thường hỗn cùng một chỗ, không ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, lần đầu tiên nhìn thấy chữ này cũng cảm giác rất sáng, rất tiêu sái, phiêu dật. Nhưng hắn vẫn không minh bạch, sao một chữ lại làm cho Chu Văn Thải như thế, hắn cũng đã gặp qua chữ của Chu Văn Thải, hình như so với cái này còn rồng bay phượng múa hơn.
Người thường xem náo nhiệt, thành thạo nhìn là ra, thời điểm Chu Văn Thải chứng kiến cái chữ này, hắn đã ngây dại. Thua, thua một cách thảm hại, công lực của mình tuyệt đối không thể viết ra được chữ viết bực này. Lúc này đột nhiên Chu Văn Thải nhớ tới, thời điểm mình ghi trường thiên thi từ, Chu Dật Phàm từng nói, nhiều cũng không có nghĩa. Giờ phút này hắn đã chân chính minh bạch, người ta tùy tiện viết một chữ, hắn muốn học cũng không học được.
Hoàn toàn không có thể so sánh, thua, thua, thật sự thua, mình lại thua như vậy. Hơn nữa còn thua trên tay Tứ đại hại, hắn là một cái quần là áo lượt, cả ngày ăn uống chơi gái đánh bạc, tại sao có thể có thời gian luyện được chữ tốt như vậy, mình tân tân khổ khổ khổ luyện gần mười lăm năm, lại không bằng một chữ này của hắn.
Cái này giống như là một người nghèo nàn, vất vả luyện công vài chục năm, rốt cục đạt tới Phạt Mạch kỳ, sau khi đi ra đụng phải một đại thiếu mỗi ngày vui đùa, vốn muốn biểu hiện lực lượng của mình thoáng một phát, lại không nghĩ rằng không đợi ra tay, đại thiếu kia tùy tiện bộc phát lực lượng thoáng một phát cũng đã đạt tới Siêu Phàm kỳ, nhẹ nhõm đạt tới tình trạng nguyên khí phóng ra ngoài, đánh cũng không cần đánh đã thua triệt để.
– Ni. . . Ngươi như thế nào vậy, nói chuyện ah. . .
Âu Dương Ngọc Hải cũng dự cảm được không tốt, hai tay Chu Văn Thải loạng choạng, hắn hoàn toàn như mất đi hồn phách.
– Thua, không ngờ ta thua như vậy. . .
Chu Văn Thải thất hồn lạc phách nói.
Âu Dương Ngọc Hải nghe xong lập tức nóng nảy, hắn thua mình phải bồi năm mươi vạn lượng ah, hắn giận dữ hét:
– Ngươi đang nói gì đấy, ngươi viết ah, không có ghi làm sao ngươi biết thua.
– Thua, thua. . .
Lúc này, những người bên ngoài kia cũng đã nghe được, nhất là một ít người tới gần thậm chí có thể chứng kiến chữ viết kia.
– Làm sao có thể. . .
– Điều đó không có khả năng. . .
– Mau cho ta xem, ta tích góp hai tháng được một vạn lượng bạc đều cược vào.
– Con mẹ nó chứ, ta tới năm vạn đây này.
. . .
Chứng kiến những người kia chen chúc muốn xông lên, Trình Cung tiện tay hất lên.
– BA~!
Trang giấy bị đính trên khoang thuyền, chữ hướng về phía bên ngoài, người bên ngoài đều có thể chứng kiến. Tuy đều tự xưng là tài tử, nhưng tài tử chính thức không nhiều lắm, nhưng người có thể tới nơi này đa số bản lĩnh đều rất vững chắc, có thể phân biệt ra được tốt xấu, lập tức vài trăm người trở nên lặng ngắt như tờ.
– Cỡi hết, nhảy đi xuống.
Trình Cung nhìn Chu Văn Thải, một ngón tay chỉ xuống sông.
Chu Văn Thải giật mình:
– Sĩ khả sát bất khả nhục. . .
– BA~!
Trình Cung tát hắn một cái bay ra ngoài, đánh cho hắn miệng phun đầy huyết té trên mặt đất.
– Ai rảnh đi nhục ngươi, ngươi đánh bạc thua, còn không biết xấu hổ ở đây kêu to.
Chu Văn Thải liên tiếp nhổ ra vài bún máu:
– Trình. . . Trình Cung, ngươi không nên khinh người quá đáng, ta một thân chính khí tuyệt đối không sợ ngươi, chính nghĩa vĩnh viễn chiến thắng tà ác. . .
– Bành!
Hắn chưa nói xong, Trình Cung đứng lên, một cước đạp hắn úp sấp trên mặt đất, nhìn hắn nói:
– Chính nghĩa thắng tà ác là nhất định được, ta cũng tin tưởng những lời này, thờ phụng những lời này. Bởi vì phương thắng lợi đại biểu cho chính nghĩa, hiện tại, ta là chính nghĩa. Ngươi không chịu cởi, vậy để cho huynh đệ của ta động thủ, Bàn Tử, cởi giúp hắn.
Bàn Tử nghe xong lập tức vọt lên, người béo tay cũng lớn, trực tiếp túm quần áo Chu Văn Thải kéo xuống một mảng lớn, trong miệng còn lẩm bẩm.
– Đánh bạc thua còn không nhận nợ, ngươi thật không có nhân phẩm. Nhớ năm đó lão tử thua bạc ngay cả quần cộc cũng thế chấp, cởi truồng về nhà cũng không có tổn hại thanh danh đánh bạc, tại sao ngươi lại không học một ít nhân phẩm của ta, thua không nổi thì đừng chơi.
Bàn Tử hận nhất là loại người đánh bạc thua không nhận, rất nhanh chóng xé y phục ra.
Tống Phúc ở một bên nghe Bàn Tử nói, thiếu chút nữa nhịn không được bật cười, Bàn Tử nói cái này xác thực là thật. Nhưng lúc ấy hắn mới có sáu tuổi đi đánh bạc, thua đến mức cởi quần cộc mà về, lúc ấy những người kia chỉ là trêu chọc hắn chơi. Sau khi thắng xong thì trả hết lại cho hắn, nhưng Đổ Thần chết sống không muốn, bụm lấy tiểu đệ đệ một đường chạy về nhà, sau đó luyện đổ thuật hai năm mới quét ngang ba mươi sáu sòng bạc.
– Làm nhục văn nhân, Trình Cung, ta không để yên cho ngươi. . . Ta. . . Ta muốn giết ngươi. . .
Chu Văn Thải khàn giọng rống lên một tiếng, những tài tử trên bờ nghe được cũng không khỏi rùng mình.
– Bành!
Trình Cung căn bản không có nói nhảm cùng hắn, một cước đá hắn xuống sông.
Hôm nay đã là cuối mùa thu, nước sông lạnh như băng, lần này Chu Văn Thải kích động quá sức. Dốc sức liều mạng vận chuyển nguyên khí trong cơ thể, dù sao hắn cũng là Hoán Cốt kỳ, bình thường mà nói ở cái tuổi này đạt tới Hoán Cốt kỳ, cũng coi như là cao thủ, nhưng đáng tiếc hắn căn bản chưa chiến đấu qua. Giờ phút này dùng để bảo hộ thân thể coi như cũng được, kỹ thuật bơi lội cũng không tệ lắm, mặt sông cũng không rộng, hắn tùy thời có thể leo lên, nhưng hiện tại thân thể trần truồng, đánh chết hắn cũng không dám đi lên.
– Mau nhìn ah, thật sự cỡi hết. . .
– Đường đường công tử Chu gia, như thế nào. . .
– Thật là mất mặt, nhìn xem về sau Chu Văn Thải còn có mặt mũi nào đi Văn Uyển a.
. . .
Nước sông lạnh như băng, toàn thân Chu Văn Thải lại như lửa đốt, mãnh liệt ngụp vào trong nước, lặn bơi đi mất.
– Thiếu gia. . . Thiếu gia. . .
Hạ nhân bên người Chu Văn Thải chạy theo bờ sông, một đường đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!