“Ân” Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng đáp một tiếng, giọng nói không có chút độ ấm, “Thế nào?”
“Ha ha, là thế này, cô nương, Vô Ngu đại sư chúng ta muốn gặp ngài.”
“Vô Ngu đại sư?”
Mộ Như Nguyệt nhíu mày, còn không đợi nàng kịp nói gì, một thanh âm già nua vang lên: “Ngươi là nữ tử đã bán 50 cây dược liệu trăm năm?”
“Không sai.” Mộ Như Nguyệt nhướng mày, quay đầu nhìn về phía người tới, đôi mắt đen không có bất kì cảm xúc, “Không biết ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Vô Ngu cười ha hả: “Tiểu nha đầu, lão phu không có ác ý, chỉ muốn nói chuyện với ngươi một chút, không biết ý ngươi thế nào?”
Mộ Như Nguyệt ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, chỉ vuốt ve tiểu thú trong ngực, hồi lâu sau mới nhàn nhạt mở miệng: “Được”
Trong phòng, một mảnh yên tĩnh.
Đồng Húc pha trà cho hai người, sau đó yên lặng lui sang một bên.
Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nàng đặt ly xuống nhìn về phía lão giả trước mặt, chờ hắn mở miệng.
“Nha đầu, ta hỏi ngươi một câu, hồi xuân tán đó là do. ngươi luyện chế?” Vô Ngu xoa xoa tay, mỉm cười hỏi Mộ Như Nguyệt.
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nói: “Không sai, hồi xuân tán là ta luyện ra, có vấn đề gì sao?”
“Không, sao có thể có vấn đề gì” Ánh mắt Vô Ngu sáng lên, nha đầu này đúng là người hắn muốn tìm, “Còn nữa, nha đầu, dược liệu ngươi bán cho Hồi Xuân Đường có phải là dược liệu năm mươi năm ngươi mua trước đó không lâu? Dược liệu Hồi Xuân Đường chúng ta có kí hiệu riêng cho nên chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra.”
Chuyện này ngoài dự liệu của Mộ Như Nguyệt.
Nàng sửng sốt một chút, không ngờ Hồi Xuân Đường sẽ làm dấu hiệu, xem ra chuyện này có chút sơ sót..
“Nha đầu, ngươi yên tâm đi, chuyện này ta sẽ không nói ra, †a cũng không hỏi ngươi cái gì, chỉ muốn xác nhận một chút”
Vô Ngu cười giảo hoạt, thiên phú luyện đan của nha đầu này không tồi, chỉ cần bồi dưỡng thêm nhất định có thể trở
thành một đan dược sư kiệt xuất.