“Cô nương kia là ai? Vì sao lớn như vậy còn khảo nghiệm thiên phú?”
“Ha ha, đoán chừng mấy năm trước khảo nghiệm không có kết quả lí tưởng cho nên muốn đến xem thiên phú có tăng theo tuổi tác hay không, nhưng mà hôm nay khảo nghiệm thiên phú chứ không phải thực lực, sao có thể thay đổi được?”
“Nhưng mà sao ta cảm thấy cô nương này quen mặt? Hình như đã gặp ở đâu...”
Mọi người kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt trong đội ngũ, nhịn không được châu đầu ghé tai nghị luận, ánh mắt cười nhạo nhìn nàng.
Hơn 10 tuổi rồi còn tới khảo nghiệm thiên phú, nàng không sợ mất mặt sao?
Cũng khó trách mọi người thấy Mộ Như Nguyệt quen mắt, dù mấy năm trước nàng trở thành phế vật của Phượng thành, là vị hôn thê của Cảnh Vương thế tử, nhưng cũng tính là nhân vật nổi tiếng, có điều mỗi lần nghênh đón nàng đều là ánh mắt mỉa mai châm chọc, thậm chí là thóa mạ sỉ nhục. Mộ Như Nguyệt không chịu nổi nên nhiều năm rồi không xuất hiện trước mặt người khác. Vì vậy ấn tượng của nàng đối với mọi người cũng dần phai nhạt.
“A, ta nhớ ra rồi.” Đột nhiên một thanh âm kinh ngạc vang lên, “Đây không phải là Mộ Như Nguyệt của Mộ gia sao? Cách đây không lâu ta đến Mộ gia tìm Mộ Đình Nhi có gặp qua nàng.”
Cái gì, nàng chính là đệ nhất phế vật, sự sỉ nhục của Mộ gia?”
Người nọ vừa dứt lời, ánh mắt mọi người nhìn Mộ Như Nguyệt càng thêm trào phúng.
Một phế vật không ra gì, dù có làm khảo nghiệm 100 lần cũng không thay đổi được gì.
Một đứa bé gái đáng yêu đi ra, trên mặt nàng có chút thất vọng, hiển nhiên là kết quả không được như mong muốn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!