Chương 537 Hàn Ngạo
Hắc đao trăm mét, đao thế cuồng liệt.
Dực Long quay quanh, long khí ngập trời.
Ầm ầm!
Hắc đao trong nháy mắt chém chết năm con kim viêm ác lang, nhưng dưới sự khống chế của Khương Phàm, bạo hùng, man ngưu, mãnh hổ, cự tượng, đại mãng, cưỡng ép thay đổi phương hướng bạo kích, vạch ra các đường vòng cung, vây bắt thiếu niên.
- Hàn Ngạo...
Những người áo bào đen ở xa xa rốt cuộc cũng không kìm nén được.
Mặt đất oanh động, nham thạch tráng kiện chui ra khỏi mặt đất đan vào lẫn nhau, chặn lại được xung quanh Hàn Ngạo.
Lôi triều sôi trào, kịch liệt bạo kích, hóa thành Lôi Điểu, toàn diện oanh kích Kim Viêm Mãnh Hổ.
Tảng băng tản ra, dày đặc như mưa nhanh chóng phóng về phía trước, toàn bộ hội tụ sau hai trăm mét, biến thành xiềng xích hàn băng, hung hăng quấn quanh về phía Kim Viêm Cự Tượng đang phóng tới.
Oanh... Ầm ầm...
Bạo tạc hỗn loạn mãnh liệt, chấn động phế tích, cuồng phong, lôi triều, hàn băng, liệt diễm, các loại năng lượng tàn phá bừa bãi.
Bạo động dưới mặt đất, kịch liệt khắp không trung.
Sau khi hắc đao chém chết năm con ác lang, uy thế hơi yếu, nhưng tốc độ lại không giảm, dưới hình dáng Dực Long cường thế, cuồng phong bổ nhào về phía Khương Phàm.
Khương Phàm nhanh chóng lui lại, sau khi thoáng kéo dài khoảng cách, hai tay dẫn dắt liệt diễm, hình thành hỏa tinh dày đặc, nhanh chóng bạo kích về phía trước suy yếu đao thế của hắc đao, đảo loạn cuồng phong.
- Bạo Hùng Quyền!
Khương Phàm hít một hơi thật sâu, lên tiếng gào thét, kinh mạch toàn thân cường thế câu thông linh nguyên cùng linh văn, liệt diễm sôi trào đến cực hạn, trải rộng ra hơn một trăm mét, kịch liệt cuồn cuộn, ngưng tụ thành cự hùng hai ba mươi mét.
Toàn thân cự hùng là kim hoàng, hung mãnh lại uy nghiêm, nó lao xuống, giơ lên móng vuốt hung hăng chụp về phía hắc đao, liệt diễm toàn thân lại lần nữa áp súc, đều hội tụ đến móng vuốt.
Ánh sáng chói mắt, uy thế tăng vọt.
Giống như là ánh mặt trời hoành không xuất hiện.
Ầm ầm...
Hắc Dực Cuồng Đao oanh minh kịch liệt, dữ dội chém chết kiêu dương, đảo qua cuồng phong cùng liệt diễm, lần nữa bổ về phía Khương Phàm.
Nhưng trải qua liên tiếp, tình thế đã yếu bớt, kém xa trước đó một phần trăm.
Khương Phàm vung mạnh đao một chém đến, tuỳ tiện cắt mở nó.
Hắc Dực Cuồng Đao bị cắt thành hai đoạn, xẹt qua hai bên người Khương Phàm, tiếp theo lại dẫn bạo trên không trung, cuồng phong cuồn cuộn khắp trời cao, thanh thế cực kỳ to lớn.
- Ai bảo các ngươi nhúng tay! Chết tiệt, đều cút ngay cho ta!
Hàn Ngạo ở trong gió lốc hỗn loạn phía dưới tức giận gào thét, đỏ ngầu cả mắt.
Nếu như không phải đám hỗn đản này đột nhiên nhúng tay, hắn hoàn toàn có thể nương tựa theo vảy rồng ngạnh kháng mãnh thú, sau đó ngưng tụ tinh lực thôi động linh văn, khống chế hắc đao bạo kích.
Mặc dù hắn sẽ bị thương nặng, nhưng hoàn toàn có thể uy hiếp được Khương Phàm.
Kết quả bọn hắn lại nháo trò, không chỉ làm cho uy thế hắc đao yếu bớt mà lại còn không đạt tới hiệu quả dự trù, còn lộ ra là hắn đã thua, cần người bảo vệ.
Những người áo bào đen đang tụ tới nhíu mày, liên tiếp ngừng lại.
- Ai bảo các ngươi ra tay!
Hàn Ngạo nhấc lên cuồng phong, thổi tan năng lượng bạo động, căm tức nhìn bọn hắn.
- Ngươi gánh không được một kích kia, chúng ta muốn cứu ngươi.
Một nữ tử bất mãn nói.
- Hàn Ngạo ta còn cần ngươi cứu, ngươi là cái thá gì?
Hàn Ngạo tức giận, gương mặt dữ tợn.
Đây là lần đầu tiên hắn cùng Khương Phàm giao thủ, vậy mà lại biến thành dạng này, nếu truyền đi khẳng định sẽ cho là hắn đã thua.
- Đủ rồi.
Một lão nhân thân hình còng xuống chắp tay sau lưng từ bên trong đi tới, nhìn như là gia gia nhà bên bình thường, bước chân cũng rất nhẹ, nhưng lại tràn ngập khí thế mãnh thú Hoang Cổ kinh người, lập tức trấn trụ tất cả mọi người.
Hàn Ngạo bình phục khí tức, hung hăng quét mắt nhìn người xung quanh, sau đó mới hành lễ với lão nhân.
- Sư tôn!
Sắc mặt mọi người khó coi, nhưng cũng đều thi lễ với lão nhân một cái.
Khương Phàm từ trên cao rơi xuống, ngăn ở phía trước Thường Lăng.
- Không sao chứ.
- Ta không sao, ngươi thì sao?
Thường Lăng giữ chặt y phục Khương Phàm, kiêng kị nhìn lão nhân đang đi tới.
- Ngươi chính là Khương Phàm?
Lão nhân đi đến phía trước thiếu niên, thân thể còng xuống khẽ ngẩng đầu.
- Ta là Khương Phàm, vị này là nữ nhi của quốc quân Đan quốc, Thường Lăng.
- Tại sao các ngươi lại ở chỗ này?
- Chúng ta là từ Nam Cương Mê Linh Huyễn Giới tới đây.
- Không Gian Linh Hồ? Nơi đó không phải kết nối với địa khu Tân Hải sao?
- Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, chúng ta bị ném vào Đại Hoang.
- Tiến đến mấy ngày?
- Hôm nay ngày thứ bảy.
- Những người khác đâu?
- Chỉ có hai chúng ta bị ném tới nơi này.
Lão nhân có chút nhíu mày, những đệ tử Vô Hồi còn lại đều kinh ngạc nhìn bọn hắn.
Lấy thực lực của hai người bọn họ mà lại có thể ở sâu trong Đại Hoang sinh tồn bảy ngày, còn có thể đi đến nơi đây?
- Ta nhớ là ngươi đã về Thiên Sư tông, làm sao lại đi Nam Cương?
- Đan quốc gặp được chút phiền phức, ta đi qua nhìn một chút. Ngài là...
- Lâm Thiên Lộc, một trong ảy túc lão Vô Hồi. Cái tên gia hỏa lỗ mãng này là đệ tử của ta, Hàn Ngạo.
Khương Phàm hành lễ với lão nhân, liếc mắt nhìn Hàn Ngạo mặt mũi tràn đầy khí tức hung ác:
- Hình như hắn đối với ta có chút ý kiến?
- Không có ý kiến, chỉ là nhìn xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng, có tư cách vào Vô Hồi thánh địa hay không.
Hàn Ngạo người cũng như tên, vẻ mặt kiêu căng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!