Chương 517 Ngàn dặm bạo tẩu (5)
Bọn hắn hốt hoảng chạy trốn, nhưng vẫn bị triều dâng từ trên trời giáng xuống bao phủ, ngay cả Linh Hồn cảnh bên trong cũng đều không thể may mắn thoát khỏi.
- Hoá Sinh Bát thật là một thứ tốt. Chỉ là nước bên trong không dùng được đến mấy lần nữa.
Khương Phàm thu hồi Hoá Sinh Bát cùng Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, nhanh chóng triển khai hỏa dực chạy trốn.
Các Huyết Ngục khiếp sợ nhìn triều dâng đột nhiên xuất hiện phạm vi lớn ở trên không, từ phương hướng của bọn hắn nhìn sang, thật giống như một con đường không gian vô hình kéo từ đáy biển sâu, hải triều lao nhanh không ngừng liên tục đánh ra.
Thanh thế mãnh liệt kia như có thể đè sập hết thảy mọi thứ!
- Đó là vũ khí gì?
Thường Lăng đều bị một màn này làm cho kinh ngạc.
- Khương Phàm!
Triều dâng cuồn cuộn, lại có hơn mười thân ảnh nhanh chóng ổn định, từ bên trong vọt ra, cưỡi mãnh cầm điền cuồng truy kích, võ pháp cường thịnh hội tụ ở xung quanh, toàn bộ khóa chặt Khương Phàm.
- Đến đây! Để cho ta xem dũng khí Nam Cương. Để xem Nam Cương các ngươi quyết đoán chém giết Cửu công chúa như thế nào!
Khương Phàm đột nhiên dừng ở không trung, giơ Cửu công chúa lên hô to.
Những người kia thể hiện ra vẻ đắng đo, quả thực đã thu hồi lại võ pháp.
- Khương Phàm, ngươi chỉ biết uy hiếp sao?
Cửu công chúa tức giận, xem mình làm cái gì rồi.
- Cửu công chúa, ngươi trong lòng ta không tính là người! Ngươi hại chết hơn một ngàn trưởng lão, đệ tử Thiên Sư tông, ngươi suýt nữa hại chết phụ thân ta! Chờ khi trở lại Thiên Sư tông, ngươi sẽ tiếp nhận thẩm phán của Thiên Sư tông cùng Khương gia, ngươi vĩnh viễn không thể trở về Lang Gia hoàng triều được.
Khương Phàm bóp lấy cổ Cửu công chúa bay lên không, nhanh chóng rời khỏi.
- Đi mau.
Khương Phàm phóng tới trong đội ngũ Huyết Ngục, kêu gọi bọn hắn rời khỏi.
Một trận hỗn loạn thành công đè lại tình thế truy kích của Nam Cương, khi bọn hắn lần nữa khống chế mãnh cầm bay lên không, khoảng cách giữa nhau đã kéo ra hơn ba mươi dặm.
Không lâu sau đó, bọn người Thương Minh dưới vô số ánh mắt kinh ngạc đã xông vào mê vụ.
Mê vụ bên trong Mê Linh Huyễn Giới so với bên ngoài nhìn còn dày đặc hơn rất nhiều, tầm nhìn chỉ có hai ba trăm mét.
Thế núi chập trùng như sóng, nhưng không có quá cao, cây rừng cũng không phải rất rậm rạp, khắp nơi có thể thấy được dòng suối, đường sông, còn có thác nước lao
nhanh.
- Tiếp tục hướng phía trước, tản ra, cách nhau một trăm mét.
Bọn hắn cố gắng nhìn tình huống xung quanh, thúc giục mãnh cầm nhanh chóng lướt qua không trung, thẳng tiến vào chỗ càng sâu.
Mỗi người đều khẩn trương cao độ, cũng rất gấp.
Cường giả Nam Cương chẳng mấy chốc sẽ đuổi tới, sẽ còn càng ngày càng nhiều, bọn hắn nhất định phải mau chóng tìm tới Không Gian Linh Hồ.
- Xin hỏi, gần đó có Không Gian Linh Hồ hay không?
Sau khi xâm nhập năm mươi dặm, Khương Phàm từ trên trời giáng xuống, rơi vào trước mặt mấy vị nam nữ tử, thuận tay đưa mấy khỏa đan dược.
Hai mắt mấy người tỏa sáng, tiểu gia hỏa thật biết giải cách quyết công việc.
- Rất xin lỗi, chúng ta chỉ mới tới không được mấy ngày, chỉ phát hiện mấy linh hồ có luồng không khí lạnh, không có phát hiện Không Gian Linh Hồ.
Khương Phàm triển khai hỏa dực, phóng lên tận trời, biến mất trong sương mù.
- Đó là võ pháp gì?
Bọn hắn kinh ngạc nhíu mày.
Sau đó không lâu, Khương Phàm lần nữa rơi xuống chỗ có nhiều người, đưa đan dược lại hỏi thăm tình huống.
Đan dược trong tay hắn không nhiều, nhưng Thường Lăng nhiều, đưa để đổi tin tức.
Nhưng, liên tiếp đưa ra mấy chục viên thuốc, đều không có đáp án mình muốn.
- Phía trước có thác nước.
Khương Phàm lần theo tiếng oanh minh chạy tới vách núi phía trước, quan sát thác nước đang lao nhanh.
Mê vụ bốc hơi, bên trong ẩn hiện ánh sáng.
Khương Phàm nâng lấy tảng đá ném đi qua, tảng đá vỡ nát trong nháy mắt.
- Là lực lượng lôi điện.
Khương Phàm tiếc nuối lắc đầu, tiếp tục tìm kiếm phía trước.
Đường sông uốn lượn ở phía trước, nước sông lao nhanh không dứt, mê vụ hiện ra các tia sáng khác biệt.
Có mê vụ nóng hổi như dung nham, có mê vụ rét lạnh thấu xương, có mê vụ còn phát ra lên ánh sáng thần bí.
Hoa cỏ chập chờn cạnh bờ sông, cây rừng xanh biếc, trong đó không thiếu vài Linh Bảo hiếm thấy.
- Một nơi thật thần kỳ.
Thường Lăng hối hận trước đó sao không tới đây.
Rất có thể mảnh Mê Linh Huyễn Giới này ẩn giấu bí mật càng phi phàm.
- Cô không phải nói Không Gian Linh Hồ rất nhiều sao?
Khương Phàm không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp nơi này, lại tìm không được, phía sau sẽ đuổi tới ngay.
- Ta chỉ nghe nói bên trong có rất nhiều, nhưng cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng tới.
- Tiếp tục đến phía trước tìm đi.
Khương Phàm nhẫn nhịn, giờ có vội cũng chẳng có tác dụng gì.
- Công tử! Nơi này!
Phía trước bỗng nhiên truyền đến vài tiếng đội viên Huyết Ngục hô to.
Khương Phàm lập tức mang theo Thường Lăng chạy tới.
Tại một hồ nước bên cạnh dưới một cây già, một nam tử da bọc xương đang xếp bằng ở trên rễ cây, nắm lấy một túi linh quả tràn đầy nhét vào trong miệng, con mắt lúc ẩn lúc hiện, nhìn đội viên Huyết Ngục trước mặt.
- Hoàng Đại Bính?
Khương Phàm ngạc nhiên nhìn nam tử, tại Đan quốc đã bỏ lỡ, vậy mà ở chỗ này gặp nhau.
- Tìm ta có việc gì?