Bốn ngàn năm vất vả, cuối cùng cũng không thể nhìn thấy thần giáo lại lập nên tân thần.
Bốn ngàn năm chờ đợi, cuối cùng vẫn mang theo tiếc nuối mà rời khỏi.
Bọn hắn biết Thần Tôn có quyết tâm chịu chết, nhưng càng muốn là sau khi điên cuồng chém giết có thể bình yên chìm vào giấc ngủ, mà không phải tư thái kết thúc sinh mệnh của chính mình vừa kiêu ngạo vừa bất đắc dĩ đầy bi thương như vậy.
Khương Phàm mệt mỏi nhìn qua bầu trời hỗn loạn cuồn cuộn Hỗn Độn, bên tai mơ hồ bay tới những lời khẽ nói.
Giống như là ảo giác, lại như là căn dặn sau cùng của Thần Tôn ——
- Ta bồi thần giáo đi qua bốn ngàn năm, thời gian tiếp theo, giao cho ngươi. Nếu như nơi đó mạnh khỏe, ta không ân hận, không hối tiếc.
- Thần giáo... Giao cho ta... Ta lấy Vạn Thế Thần Triều xin thề, bảo đảm thần giáo vĩnh viễn hưng thịnh.
Khương Phàm thì thào khẽ nói, lảo đảo nhào vào trên mặt đất, liên tiếp phóng thích cực hạn đã hao hết tiềm lực sau cùng của hắn, Sinh Mệnh Thần kiếm chặt đứt sinh cơ, để thân thể của hắn khó mà khép lại, càng ngày càng suy yếu.
Sí Thiên giới nhấc lên hơn ngàn lần, ầm ầm hoành hành mấy vạn dặm, cuối cùng đứng ở bên trong thâm không đầy gợn sóng rung chuyển, khí tức Hỗn Độn tán loạn hơn phân nửa, ánh sáng ảm đạm, cơ hồ muốn lâm vào yên lặng.
Thế giới bên trong bừa bộn hỗn loạn, đầy rẫy đều là liệt diễm đang thiêu đốt, khói đặc đang cuồn cuộn, núi cao bị sụp đổ cùng đại địa bị xé rách.
Tất cả mọi người chật vật nằm rạp trên mặt đất, có chút bị thương nặng, có chút thì gục ở chỗ này không nhúc nhích.
Địa Ma Thụ chỉ còn lại chủ thể, dây leo đều tản mát ở bên ngoài, không có thời gian kéo về, cho dù là chủ thể cũng thảm tao tách rời, đầu bị vỡ vụn, cơ hồ không có sinh tức.
Ngu Thái Bình chỉ trở về một phần thân thể, lại chỉ là mảnh vỡ.
Hắn đứng chịu mũi sào tiếp nhận Quang Minh Thần Kiếm chém giết, đã bị Thiên Phạt Kiếm luân phiên trọng thương thân thể, lúc ấy đã chết ở trong thâm không.
Sinh cơ đã bị đứt đoạn, linh hồn đã bị chôn vùi!
Ngu Chính Uyên và các cường giả Hỗn Độn Tử Phủ ôm lấy thân thể tàn phế của lão tổ, khóc ròng ròng.
Khương Quỳ bị thần quang bao phủ, hỏa diễm dập tắt, sinh cơ uể oải, xương cốt toàn thân đều là lỗ thủng bị thần quang đánh xuyên, quan trọng nhất chính là tổn thương mà thần quang lưu lại đang kéo dài tàn phá sinh cơ, lúc nào cũng có thể chết đi.
Thiên Hậu bị hắn gắt gao ôm ở khớp xương đầu, gương mặt tái nhợt, toàn thân không có chút huyết sắc, bởi vì vào thời khắc Khương Quỳ diễn biến Huyết Kiếm đã hiện ra thần uy, máu tươi của nàng đều bị bổ ra ngoài.
Đại Vương, Cửu Vĩ Thiên Hồ, Hướng Vãn Tình và những người khác, tất cả đều bị Quang Mang Thần Kiếm chém đầu, hoặc là tách rời người, giờ phút này đều quanh quẩn một chỗ tại thời khắc sinh tử.
Đó là thần uy của Quang Mang Thần Tôn, Quang Minh Thần Kiếm bành trướng đến chói mắt có thể chặt đứt sinh cơ, ngăn chặn luân hồi!
- Nhanh nhanh nhanh, gom bọn hắn lại cùng một chỗ!
Giọng Đan Hoàng uy nghiêm vang vọng trong Sí Thiên giới, kích thích tất cả những người còn chưa tỉnh hồn.
- Không Võ thần giáo, hành động toàn bộ cho ta.
Đông Hoàng Càn không lo được bi thương, hắn điên cuồng gào thét.
Tất cả Không Võ bừng tỉnh, tìm kiếm những người bị trọng thương, hôn mê ở khắp nơi, đưa tới chỗ Đan Hoàng.
- Lập tức thanh lý vết thương, cắt bỏ toàn bộ những nơi có năng lượng ánh sáng! Đừng sợ tổn thương hai lần, năng lượng ánh sáng mới là tổn thương trí mạng nhất đối với bọn hắn.
Đan Hoàng nhìn thấy người được đưa tới đầu tiên là Cửu Vĩ Thiên Hồ, hắn liền lập tức phân phó những người vây ở xung quanh.
- Cắt bỏ?
Các Luyện Đan sư âm thầm hít một hơi, đã bị tách rời, còn muốn tiếp tục chặt?
Đây là muốn băm bọn hắn ra sao?!
Đan Hoàng cao giọng thét lên ra lệnh:
- Chặt! Chỉ cần có thể giữ lại một chút hi vọng sống, chúng ta có thể giữ được tính mạng.
- Đan Hoàng, nhanh nhanh nhanh... Mau nhìn...
Đông Hoàng Yến ôm lấy Đông Hoàng Hoa Thanh xông lại, hắn bối rối lại khẩn trương, thanh âm đều đang run rẩy, bởi vì hắn đã không cảm nhận được sinh cơ của Đông Hoàng Hoa Thanh.
Bộ dáng của Đông Hoàng Hoa Thanh thê thảm, đầu tiên là bị chém đầu, tiếp theo là bị tách rời.
Mà vị trí trảm thủ vừa vặn nghiêng, từ cái cổ thẳng tới đầu, mà vị trí tách rời cũng bất hạnh rơi vào trên trái tim.
Đan Hoàng chau mày, sau khi cẩn thận kiểm tra, bờ môi hắn lại khẽ nhúc nhích:
- Chết!
- A? Ngài nhìn lại đi!! Còn có hi vọng, khẳng định còn có hi vọng!
- Rất xin lỗi, chết rồi, linh hồn bị diệt, sinh cơ đã gãy mất, không cách nào cứu lại được.
Đan Hoàng lắc đầu, vỗ vỗ bả vai Đông Hoàng Yến, tiếp tục hô to:
- Dọn dẹp sạch sẽ tất cả vết thương, năng lượng ánh sáng sẽ kéo dài tổn thương! Đừng lại lề mề, còn muốn đều hại chết bọn hắn sao!
Tất cả mọi người hốt hoảng hành động.
- Chỗ này còn có, chỗ này còn có.
Đại Tặc chở Đại Vương bị bổ ra vọt tới nơi này.
- Hồng Hoang Thiên Long, phóng thích khí tức Hồng Mông, bao trùm toàn bộ bọn hắn!
Đan Hoàng lo lắng la lên.
- A? A a a.
Hồng Hoang Thiên Long mãnh liệt lay động thân thể, nở rộ ánh sáng bảy màu, diễn biến ra khí tức Hồng Mông, dùng hết khả năng bao phủ tất cả những người bị thương.
- Đan Hoàng đâu? Đan Hoàng, mau cứu chàng, mau cứu chàng! Ngài nhất định phải cứu chàng.
An Minh Hề mang theo Khương Diễm bổ nhào vào nơi này, sắc mặt tái nhợt, nước mắt rơi như mưa, thân thể mảnh mai không cầm được mà run rẩy.
Đan Hoàng nhìn thấy ánh mắt Khương Diễm đã tan rã, trong lòng hơi hồi hộp một chút.
Linh văn của Khương Diễm ảm đạm, khôi phục hình người, năng lượng ánh sáng mà Quang Minh Thần Kiếm lưu lại đang làm bốc hơi hồn khí, đôi mắt kia đã tan rã không ánh sáng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!