Ầm ầm!
Hạo Huyền Minh vỗ mạnh hai cánh, Âm Dương nhị giới chuyển động, khí tức của sự sống và cái chết lập tức cuồn cuộn, ở giữa Thiên Hải mông lung hỗn loạn như là mở rộng cánh cửa Luân Hồi, bao phủ khắp đất trời, đánh tới phía Khương Phàm.
- Ngươi mau chạy đi! Ta ngăn hắn lại!
Đại Tặc mãnh liệt đong đưa thân thể, cuồng loạn gào thét, vào thời khắc sinh tử, nó không chần chờ chút nào, lập tức sôi trào huyết mạch, tuôn long khí ra, bổ nhào đi qua phía tôn Thánh Hoàng khủng bố đến hít thở không thông kia.
Nhưng, xiềng xích hoành hành, bạo kích khắp nơi, rầm rầm quấn quanh đến trên thân Đại Tặc.
- Đến đây cho ta!
Khương Phàm cưỡng ép triệu hồi Thông Thiên Tháp, trấn trụ Đại Tặc, không để ý nó gào thét, cưỡng ép kéo vào Thông Thiên Tháp.
Mái tóc hắn bay loạn, gương mặt dữ tợn, trong thời gian cực ngắn diễn biến ra Thủy Tổ phân thân, giương cánh bay cao, lấy Thoát Sinh Thuật tự bạo chặn đánh cánh cửa Luân Hồi.
Cùng lúc đó, ý thức câu thông nhật nguyệt tinh thần cùng đại dương và không gian, lấy tư thái điên cuồng nhất, diễn biến càn khôn đại táng!
Tại thời khắc sinh tử, Khương Phàm nhanh chóng bộc phát đến cực hạn!
Ầm ầm!!
Thủy Tổ phân thân nghênh kích cánh cửa Âm Dương Luân Hồi, va chạm trong chốc lát đã cưỡng ép tự bạo, Thánh Vương đỉnh phong tự bạo, đánh rách tả tơi bầu trời, xốc lên đại dương mênh mông, ngay sau đó táng diệt càn khôn, từ hư vô đến Thiên Hải, lại đến đại dương, phạm vi hơn hai trăm dặm bị cưỡng ép áp súc, triệt để xóa đi, tạo thành hắc ám.
Sinh Tử Luân Hồi thuật của Hạo Huyền Minh bị cưỡng ép ngăn chặn một cách không thể tưởng tượng nổi.
Các cường giả vây xem nơi xa rung động đến hồi hộp, thậm chí Khương Phàm có thể kháng hai kích của Thánh Hoàng?
Đó cũng không phải là tân tấn Thánh Hoàng, là Thánh Hoàng tồn tại đỉnh phong!
Nhưng, cũng chỉ là như thế!
Ầm ầm!
Hạo Huyền Minh chấn động hai cánh Âm Dương, vượt qua hắc ám vô tận, giết tới trước mặt Khương Phàm.
Mặc dù bạo kích chí cường bị cưỡng ép ngăn cản, nhưng hắn vẫn không có bất cứ lời gì, không có bất kỳ sự thương hại gì, Âm Dương lưu chuyển trong hai tròng mắt tất cả đều là sát ý, ra tay càng là vô tình.
Khương Phàm suy yếu đến hôn mê, đầu tiên là rút ra huyết khí thần hồn dẫn bạo Thủy Tổ phân thân, sau đó lại là triệt để phóng thích tam đại táng, chôn vùi càn khôn, mặc dù cho thấy thế công cực hạn, ngăn trở một kích trí mạng, nhưng cũng thiếu chút ép khô hắn.
Tuy nhiên, Khương Phàm còn có tuyệt kỹ, đó chính là Niết Bàn.
Tại lúc Hạo Huyền Minh giết tới trong chốc lát, Khương Phàm dùng tốc độ khó mà tin nổi trở lại đỉnh phong, ngẩng đầu khàn giọng bạo hống.
Ý thức xuyên suốt khí hải, giống như cự thú vô hình, đột nhiên xâm nhập thế giới liệt diễm, bắt lại Liệp Thần Thương đang yên lặng.
Liệp Thần Thương ầm vang thức tỉnh, lại còn là bị đánh thức, sát khí cuồn cuộn trong khí hải, như Kiếm Nhận Phong Bạo, cơ hồ muốn chấn vỡ nát thế giới khí hải, ngay sau đó quét sạch mạch máu, trùng kích kinh mạch, giống như là muốn trực tiếp chôn vùi Khương Phàm.
Ầm ầm!
Sát khí bạo phát từ cơ thể Khương Phàm, như đại dương bạo động, nhấc lên những con sóng lớn cao đến vạn trượng, muốn chôn vùi dân chúng.
- Liệp Thần Thương? Cảnh giới Thánh Vương lại vọng tưởng thôi động Liệp Thần Thương, là ngươi tự tìm đường chết!
Sắc mặt Hạo Huyền Minh hơi biến đổi, từ ngữ khinh thường, nhưng trên hành động lại cực kỳ cẩn thận.
Đầu tiên là ngừng thế công, kéo ra khoảng cách an toàn, ngay sau đó hai cánh Âm Dương diễn biến Âm Dương Ngư lạ thường, chập chờn trên mặt cánh, giống như là Âm Dương lưỡng giới đang hoành hành.
Cùng lúc đó, thân thể bắt đầu phát sáng, Âm Dương nhị khí lấy thân thể là nguyên, diễn biến ra đường vân Thái Cực, tràn ngập tứ chi cùng cơ thể, như là tứ chi thông thiên, thân thể là vũ,
Trong nháy mắt, bộc phát ra thanh thế kinh thiên động địa, tràn ngập ra khí tức giống như diệt thế.
Ầm ầm!
Thân thể là Thái Cực, nhanh chóng lưu chuyển, trùng kích hai cánh Âm Dương Ngư, một loại khí cơ khủng bố để thiên địa sụp đổ, chúng sinh hít thở không thông bộc phát trong nháy mắt.
Giờ khắc này, cả trời và đất đều đang oanh minh, giống như là thiên địa sơ khai, hết thảy mọi thức đều bị phá toái, sương mù Hỗn Độn tràn ngập, khắp nơi đều là thần huy, khắp nơi đều là loạn lưu.
Bên ngoài mấy trăm dặm, các cường giả chật vật tháo chạy, kinh hồn sợ hãi.
Đây chính là thế công của Thánh Hoàng?
Không, đây cũng là Thánh Hoàng đỉnh phong bộc phát toàn diện!
Vị lão tổ tông kia hiển nhiên không có coi Khương Phàm là thành Thánh Vương, mà là đối thủ chân chính, cho nên không chút lưu tình nào!
Loại tư thế cùng thủ đoạn này, để Dương Biện và Đại Vương đều thay Khương Phàm cảm thấy tuyệt vọng, khí tức khủng bố tràn ngập đất trời, để bọn hắn cách vài trăm dặm đều có loại cảm giác muốn vỡ nát, thật sự là khó mà cứu viện.
- A a a...
Khương Phàm không lo được sợ hãi hay khẩn trương, ý thức căng cứng, làm càn hét lớn, ý thức đang điên cuồng thôi động, rút Liệp Thần Thương ra.
Nhưng, tình cảnh điên cuồng phản kích này hiện ra ở trong tầm mắt toàn trường, lại đầy máu đến tàn bạo.
Toàn thân Khương Phàm đều đangvỡ nát, máu văng khắp nơi, cứ như thân thể của hắn chỉ là vật chứa của Liệp Thần Thương mà thôi.
Tư thế rút ra Liệp Thần Thương, như là lợi kiếm ra khỏi vỏ.
Khương Phàm thiêu đốt huyết khí, thôi động móng vuốt Chu Tước phía bên phải, cưỡng ép khống chế trán Liệp Thần Thương.
Liệp Thần Thương tinh hồng như máu, trông vô cùng yêu dị, huyết khí mênh mông giống như một con sông máu lao nhanh, bên trong ẩn hiện tàn hồn Thần Ma đang giãy dụa.
Trên đỉnh huyết thương là phong mang sắc bén đến thấu xương, giống như là có hàng tỷ tia lôi đình vờn quanh, muốn xuyên phá vùng trời này, chôn vùi cửu trọng thiên.
Toàn trường oanh động, vừa kinh hãi lại càng tuyệt vọng hơn, không thể không lần nữa tháo chạy.
- Giết!!
Khương Phàm không màng sống chết, miệng phun đầy máu, đánh ra Liệp Thần Thương.
Giờ khắc này, mặc dù hắn đang vỡ nát thảm liệt, lại như là không phải dân chúng, mà là Thương Thiên cuồng nộ.
Sinh tử vạn vật, Vạn Đạo càn khôn, đều tại hắn pháp lệnh phía dưới.