Nếu như đổi thành hoàng đạo khác, thật có thể sẽ cung phụng, để làm bảo vật truyền thế, nhưng Khương Phàm lại có nhu cầu cấp bách về tài nguyên để tăng thực lực lên, mở rộng đội ngũ, không thể nào để đó không dùng bất cứ tài nguyên gì.
Hỏa Kỳ Lân và Thổ Kỳ Lân mặc dù đã sớm nghĩ đến, nhưng khi nghe đến Khương Phàm nói như vậy, vẫn còn có chút tiếc nuối.
- Mặc dù ta không thể cung cấp bất cứ di vật gì của Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân, nhưng nếu như các ngươi trở về hiểu rõ bí mật linh văn của Thiên Hậu, liền sẽ biết nàng có năng lực kích phát khế ước tổ mạch Yêu thú.
- Ta biết, Kỳ Lân cao ngạo tuyệt đối không khuất phục, càng không nguyện ý tiếp nhận khế ước, nhưng... Thiên Hậu là tình huống đặc thù, đã có Ngự Thiên linh văn kích phát tổ mạch, lại dung hợp Tổ Nguyên Chí Tôn Cốt của Kỳ Lân tộc. Nếu quả thật ký kết khế ước cùng một Kỳ Lân, ta tin tưởng Kỳ Lân kia nhất định có thể thay xương đổi thịt, tái hiện vinh quang Tổ Kỳ Lân.
Khi Khương Phàm đang nói chuyện, hắn cũng đang lưu ý lấy ánh mắt của Hỏa Kỳ Lân cùng Thổ Kỳ Lân.
Mặc dù ba con Kỳ Lân đều cao ngạo ngửa đầu, uy phong lẫm liệt, thần tuấn kiêu ngạo, nhưng trong đôi mắt đã nổi lên vẻ sáng rực trốn không thoát khỏi ánh mắt quan sát của Khương Phàm.
Giống như Khương Phàm nói như vậy, Kỳ Lân cao ngạo, chính là siêu cấp Thánh Thú từ Hoang Cổ đến nay, huy hoàng của tổ tiên bọn chúng cũng tuyệt đối không cho phép bọn chúng khuất phục, nếu không cũng không thể luân lạc tới kết quả suýt nữa diệt tộc.
Trong thời gian huy hoàng mấy vạn năm thậm chí mười mấy vạn năm này, phàm là bọn chúng bỏ đi tôn nghiêm, Cự Long đại lục chính là vùng đất vinh quang tung hoành ngang dọc của bọn chúng.
Nhưng, Tổ Kỳ Lân, vinh quang tiên tổ, đó thật sự là dụ hoặc không cách nào kháng cự được.
Nhất là Hỏa Kỳ Lân, hô hấp đều thoáng dồn dập, ánh mắt nhìn về phía Khương Phàm lộ ra nhiệt ý bành trướng.
Khương Phàm tiếp tục đâm kích nói:
- Coi như các ngươi không nguyện ý tiếp nhận khế ước với Thiên Hậu, năng lượng Hỗn Độn đặc biệt bên trong Sí Thiên giới, cũng có tiềm lực có thể kích phát huyết mạch của các ngươi, để Kỳ Lân Yêu tộc tái hiện huy hoàng.
- Các ngươi không ở Thương Huyền đại lục, không biết rốt cuộc Sí Thiên giới có bao nhiêu năng lượng Hỗn Độn, nhưng các ngươi có thể ngẫm lại Hỗn Độn Chiến tộc cao ngạo, vì sao bọn họ lại muốn làm hoàng tộc đầu tiên tìm ta nương tựa? Chính là coi trọng tài nguyên nơi đó! Coi trọng năng lượng Hỗn Độn nơi đó!
- Ta hi vọng các ngươi có thể hoàn chỉnh chuyển cáo lời của ta cho Bất Hủ Thần Sơn. Nếu như các ngươi làm ra quyết định, ta sẽ hết khả năng mang các ngươi ra khỏi Thái Sơ đại lục. Còn có một lời càng quan trọng hơn, chuyển cáo Bất Hủ Thần Sơn, không phải ta muốn nô dịch các ngươi, mà là đang tìm kiếm minh hữu, tựa như Hỗn Độn Chiến tộc.
Mặc Dao mím chặt môi đỏ, lời này thật không biết nên trả lời thế nào.
Bọn hắn là Thái Sơ hoàng đạo, trên danh nghĩa là thuộc về Thái Sơ Đế tộc, tìm Khương Phàm nương tựa không chỉ muốn theo hắn chinh chiến thiên hạ, càng là phản bội Thái Sơ.
- Suy nghĩ thật kỹ, ta chờ các ngươi truyền tin tức.
Khương Phàm không có ép buộc, cái này cần thời gian cân nhắc, càng cần thời cơ lên men hơn.
- Chúng ta như thế nào tìm ngươi?
Hỏa Kỳ Lân đột nhiên mở miệng, vậy mà để chính nó cũng hoảng hốt, cũng làm cho Thổ Kỳ Lân nhíu mày.
- Không nôn nóng, từ từ cân nhắc. Chuyện sinh tử tồn vong, phải thận trọng.
Khương Phàm phóng thích liệt diễm, bay lên không đi xa.
Mặc Dao và đám người nhìn phương hướng Khương Phàm rời khỏi, đều trầm mặc lại.
Ánh mắt lấp lóe, cau mày, chính bản thân mình đều có ý tưởng riêng.
- Chúng ta về Bất Hủ Thần Sơn!
Cuối cùng Hỏa Kỳ Lân đã phá vỡ trầm mặc.
- Không nôn nóng! Trước tiên nhìn xem Khương Phàm có thể chạy ra cái thế giới mới này hay không đã.
Giọng Thổ Kỳ Lân trầm thấp, ẩn hàm ý cảnh cáo.
- Chúng ta không thuộc về mình, chúng ta thuộc về Bất Hủ Thần Sơn, thận trọng!
Mặc Dao nhắc nhở Hỏa Kỳ Lân.
Làm đồng bạn thuở nhỏ, nàng quá rõ ràng dã tâm của Hỏa Kỳ Lân, cũng biết chỉ sợ là Hỏa Kỳ Lân đã động tâm!
Nhưng đó là Khương Phàm, là kẻ địch của Thiên Khải!
Nơi đó càng là Thương Huyền đại lục, là hai 'Thế Giới'hoàn toàn khác biệt với Thái Sơ đại lục, thậm chí là trận doanh hoàn toàn đối địch với Chiến Tranh.
Mà Bất Hủ Thần Sơn có thể đi đến hoàng đạo, cũng đúng là do Thái Sơ Đế tộc đến đỡ.
- Các ngươi không thuộc về mình, nhưng ta thì có! Mệnh của ta, ta làm chủ!
Hỏa Kỳ Lân thấp giọng tự nói, trong hai tròng mắt khuấy động liệt diễm lóe ra dã tâm bừng bừng.
- Ngươi nói cái gì?
Mặc Dao, Thổ Kỳ Lân cũng hơi nhíu mày.
- Không nói gì! Đi thôi, đi ra bên ngoài chờ đợi.
Hỏa Kỳ Lân lần nữa ngắm nhìn phương hướng Khương Phàm rời khỏi, tiếp tục chạy tới con đường phía nam.
- Mặc Dao...
Phụ nhân trên lưng Thổ Kỳ Lân lên tiếng ho khan, nhắc nhở Mặc Dao chú ý trấn an.
Khi Bất Hủ Thần Sơn rút lui, các hoàng tộc hoàng đạo khácc cũng không tiếp tục ngưng lại, nhao nhao rời khỏi thế giới mới, tập hợp đến hai con đường nam bắc.
Bọn hắn không chỉ là e ngại thú triều càn quét, càng là sợ tên điên Khương Phàm kia săn giết bọn hắn.
Đám tán tu tản mát các nơi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy hoàng tộc hoàng đạo nhao nhao rút lui, thế giới mới trở nên càng ngày càng an tĩnh, cũng bắt đầu chạy trốn ra bên ngoài.
Khương Phàm không có tâm tư để ý tới bọn hắn, hắn đã tiềm ẩn đến sâu trong thế giới mới, lợi dụng năng lượng nồng đậm nơi này, vững chắc cảnh giới vừa mới tăng lên, cảm ngộ võ pháp cùng truyền thừa chiều sâu.
Đại Tặc và Bạch Tai yên lặng ở trong Thông Thiên Tháp điều trị thương thế, dọn dẹp tai hoạ ngầm mà nguyền rủa lưu lại.