- Nhưng, Giáo Tôn khăng khăng để cho các ngươi có hài tử, chúng ta vẫn nghĩ không thông, trong này tất nhiên có thâm ý đặc biệt, chuyện này cần chính ngươi từ từ tìm kiếm đáp án.
Dưới giọng nói ôn hòa của Đông Hoàng Hoa Thanh, Đông Hoàng Như Ảnh dần dần buông lỏng thân thể căng thẳng.
Đông Hoàng Hoa Thanh nói khẽ:
- Ngươi chỉ cần hiểu rõ một chút, sinh mệnh của Thần Tôn không còn thừa bao nhiêu, bây giờ làm mỗi một quyết định đều tất có thâm ý, mà không phải tùy tiện, tùy hứng làm bậy. Ngài ấy nghiêm khắc quyết định hôn ước, còn muốn ghi sinh hài tử vào thiết quyển, cũng không phải ngài ấy cố ý làm khó dễ ngươi.
Nói xong, Đông Hoàng Hoa Thanh thản nhiên cười khẽ:
- Kỳ thật, ta vẫn tương đối đồng ý trận thông gia này. Trừ vấn đề lợi ích của thần giáo, chủ yếu là Khương Phàm... Quả thật không tệ. Trước đó phụng lệnh Thần Tôn quan sát qua hắn, cũng nghiên cứu qua hắn.
- Một ít tính cách của hắn có rất nhiều tương tự như kiếp trước khi Thần Tôn đề cập, quan trọng nhất chính là việc hắn bá đạo tàn nhẫn đối đãi với kẻ địch, và việc hắn đối đãi với người thân bằng hữu ở bên cạnh mình, thật sự là kính dâng không giữ lại chút nào.
- Hắn đã có dã tâm hoành đồ bá nghiệp, cũng không thiếu tính tình nhi nữ tình trường. Hắn không hoàn mỹ, nhưng hắn đủ chân thực. Hắn ngẫu nhiên ti tiện, nhưng hắn không phải hỗn đản. Mà, so với đánh giá của Thần Tôn đối với hắn kiếp trước, kiếp này hắn còn trầm ổn hơn càng biết được tự khống chế mình.
- Ví dụ như vấn đề nữ tử, kiếp trước là ai đến hắn cũng không có từ chối, bây giờ là có thể không tiếp nhận liền không tiếp nhận. Ngươi đi theo Khương Phàm, chí ít trong mắt của ta sẽ không nhận ủy khuất.
Đông Hoàng Hoa Thanh lưu ý đến vẻ mặt đã hòa hoãn rất nhiều của Như Ảnh, cười nhạt nói:
- Ta hãy nói một chút mấy điểm đề nghị cá nhân của ta?
Đông Hoàng Như Ảnh trầm mặc thật lâu, vẫn khẽ gật đầu một cái.
- Tiếp nhận sự thật thông gia, thản nhiên đối mặt, sau đó thay mạch suy nghĩ đối đãi chuyện thông gia này. Đầu tiên, có danh nghĩa thông gia bảo bọc, từ nay về sau ngươi không cần tiếp tục lo lắng người khác quấy rối, trong lòng có thể không cần suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác mà là toàn thân toàn ý vùi đầu vào trong tu luyện.
- Thứ hai, dùng danh nghĩa phu thê, lấy tài nguyên từ Khương Phàm nơi đó, như thế này liền có thể phát triển nhanh hơn. Chớ nhìn bọn họ chỉ là vừa mới cất bước, nhưng điên cuồng cướp đoạt tài nguyên, so sánh thần giáo muốn còn phong phú hơn nhiều.
- Thứ ba, dùng danh nghĩa phu thê ở chung cùng Khương Phàm, nhưng dùng thân phận bằng hữu tương giao. Liền giống với các ngươi như trước kia, đổi danh nghĩa, cái gì cũng đều không có thay đổi.
- Dù sao Khương Phàm cũng hẳn là sẽ tôn trọng ngươi, tuyệt đối sẽ không ép buộc ngươi, giữa các ngươi lại càng không thật sự có chuyện phu thê, chỉ là nhiều hơn một cái thân phận tương đối muốn đặc thù mà thôi. Nếu đi đối đãi như vậy, có phải trong lòng liền tốt hơn nhiều rồi hay không?
Đông Hoàng Như Ảnh yên lặng ngồi, không có tỏ thái độ.
- Về chuyện phần hài tử, Khương Phàm đã là Thánh Linh cảnh, hai ba năm nữa sẽ đến Thánh Vương, đến vấn đề kia, sinh dục sẽ rất khó, không phải nói có liền có, cho nên không có người sẽ ép buộc ngươi. Chỉ cần các ngươi biểu hiện ra mối quan hệ phu thê với bên ngoài, Thần Tôn nơi đó cũng sẽ không nói cái gì, đúng không?
- Đương nhiên, ha ha... Nếu như ngươi ngày nào đó thật sự yêu Khương Phàm, sinh con sẽ là chuyện như nước chảy thành sông. Dù sao thế sự vô thường, chuyện gì cũng đều có khả năng xảy ra cả.
Đông Hoàng Hoa Thanh cười khẽ hai tiếng, đứng lên nói:
- Như Ảnh, nếu như phóng đại một vấn đề quá mức, chỉ có thể càng ngày càng lớn, ngươi là một hài tử thông minh, phải hiểu khống chế. Sư tôn thật không hy vọng ngươi bị vấn đề này khốn nhiễu, sư tôn cũng tin tưởng, ngươi có thể xử lý tốt vấn đề này.
Đông Hoàng Như Ảnh không có đứng dậy tiễn đưa sư tôn, mà yên lặng ngồi trong phòng hồi tưởng đến lời nói thấm thía mà sư tôn để lại lần này.
Một hồi lâu sau... hai con ngươi của Đông Hoàng Như Ảnh dần dần khôi phục vẻ trong suốt sáng thường ngày tỏ.
Đó là vấn đề sao?
Nói là vấn đề thì thật đúng là vấn đề, nhưng ở chỗ Đông Hoàng Như Ảnh nàng, không phải là cái vấn đề.
Bởi vì, nàng là Đông Hoàng Như Ảnh!
Bởi vì, nàng người mang truyền thừa Thiên Thu!
Bởi vì, tương lai của nàng là thần đồ vô thượng!
Thông gia, chưa chắc là trói buộc, cũng chưa hẳn là khuất nhục, tựa như sư tôn nói, mọi thứ đều phải nhìn nàng đối đãi như thế nào.
Chỉ là danh nghĩa phu thê mà thôi, Đông Hoàng Như Ảnh nàng cứ không tiếp nhận được như vậy sao?
Thùng thùng...
Đông Hoàng Hoa Thanh lại gõ cửa phòng, nhìn bên trong một chút, cười tiến đến:
- Khương Phàm nhờ ta chuyển đạt sự áy náy của hắn, đặc biệt đưa lên một khối bảo cốt Thánh Hoàng.
- Hắn trở về rồi?
Đông Hoàng Như Ảnh từ trong suy nghĩ lấy lại tinh thần.
- Thiên Hồ Thánh Vương mang theo hơn ba trăm vị tộc nhân quy thuận, tất cả tài nguyên của Vạn Đạo hoàng thành đều bị hắn cuốn đi.
Đông Hoàng Hoa Thanh lấy ra bảo cốt Thánh Hoàng, nhẹ nhàng bỏ lên trên bàn:
- Bảo cốt Thánh Hoàng, thành ý đủ không? Ha ha, đây chính là chỗ tốt của thông gia. Không có chuyện này, ngươi chính là hầu hạ Khương Phàm cũng đừng hòng từ chỗ của hắn móc ra được bảo cốt Thánh Hoàng.
Thiên Khải chiến trường lúc này đã vô cùng náo nhiệt.
Vạn Đạo hoàng thành bị hủy diệt để tất cả hoàng đạo đều khiếp sợ không thôi, mà Khương Phàm đăng lâm Thiên Khải càng là kích thích những nhân vật cấp lão tổ kia.
Ai cũng không nghĩ tới Khương Phàm đã vậy còn quá nhanh đã đến Thiên Khải chiến trường, dựa theo mong muốn, chí ít Khương Phàm còn muốn hãm trong vòng xoáy chiến tranh tại Thương Huyền mười năm trở lên.
Càng không có nghĩ tới chính là Khương Phàm lại dễ dàng liền xuất hiện ở Thiên Khải chiến trường, không làm kinh động bất cứ một thiên môn trấn thủ nào.
Đây rốt cuộc là Khương Phàm hợp tác cùng hoàng đạo nào đó rồi?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!