- Ngươi tận lực khuyên nhủ Như Ảnh, liền nói... Ta cam đoan đây chỉ là thông gia trên danh nghĩa, ta đều sẽ tôn trọng nàng ở các mặt, vĩnh viễn cam đoan đứng cách bên ngoài.
- Hài tử thì sao? Thần Tôn muốn ngài sinh hai hài tử, đây là chuyện đã minh xác viết trong hiệp nghị.
- Ta nào có tâm tư muốn hài tử, Thiên Hậu các nàng cũng còn không có.
Khương Phàm dở khóc dở cười.
- Thật không có?
- Không có, đều bận rộn tu luyện, ai có tâm tư làm cái này.
- Ngài cũng đã ở cảnh giới Thánh Linh, nên bắt đầu cố gắng. Chờ đến Thánh Vương cảnh, độ khó sinh dục liền lớn, tỷ lệ Thánh Hoàng cảnh càng cực kỳ bé nhỏ, chẳng lẽ ngài còn muốn giống kiếp trước như thế?
- Ta thật không có tâm tư kia.
- Liền một hồi chuyện, lại không chậm trễ công phu... Khụ khụ...
Đông Hoàng Thánh Kiệt lúng túng ho khan vài tiếng, làm sao lại trò chuyện một chút liền biến vị.
- Thần Tôn nơi đó thì phải bàn giao thế nào?
- Liền nói ta bận bịu thôi! Ta chinh chiến khắp nơi, mạo hiểm bốn chỗ, nào có tâm tư muốn hài tử. Cùng lắm thì nói ta không được thôi, ta không có vấn đề.
- Cứ quyết định như vậy?
- Ngài yên tâm, nếu ta loạn đụng một sợi lông của Như Ảnh, ta chính là cháu trai.
Thái độ không sai, Đông Hoàng Thánh Kiệt vừa muốn vui mừng gật đầu, bỗng nhiên lại nhíu nhíu mày, hỏi ngược lại:
- Ngài đối với nhà ta Như Ảnh không hề có ý nghĩ?
- Ta đối với Như Ảnh cô nương chỉ có thưởng thức. Ôn nhuận như ngọc, thanh nhã thoát tục, cô gái như vậy thế gian hiếm thấy, ngài có thể nuôi dưỡng được nữ nhi như thế này đáng để kiêu ngạo.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó cái gì?
- Ý của ngài chính là, nàng rất tốt, nhưng ngài không có cảm giác?
Khương Phàm bất đắc dĩ nói:
- Ta tới bàn bạc đại sự đến Thiên Khải chiến trường, có thể tha cho ta hay không.
Đông Hoàng Thánh Kiệt cũng nói:
- Đối với ta mà nói, hạnh phúc của nữ nhi ta chính là chuyện lớn nhất.
Khương Phàm há hốc mồm, nhún vai, miễn cưỡng ứng phó.
Lời này thực sự không có cách nào trả lời được.
Nói có cảm giác? Đó chính là hắn có ý tưởng đối với nữ nhi, nữ nhi gả liền không an toàn.
Nói không có cảm giác? Đó chính là chất vấn mị lực nữ nhi của hắn.
Cũng may Đông Hoàng Thánh Kiệt cũng không phải người nhàm chán, chưa từng có ép hỏi.
- Ta là phụ thân của Như Ảnh, không phản đối trận hôn nhân này. Nhưng ta hi vọng ngài có thể nói được làm được, tôn trọng ý nguyện của Như Ảnh.
Khương Phàm liên tục cam đoan, sau đó lại nói:
- Ta rời khỏi còn có năm ngày, ngài có thể tận lực liên hệ Đông Hoàng Hoa Thanh, Đông Hoàng Toại, còn có những người khác của Đông Hoàng Thất, chọn nữ hài nhi khác, sau đó đến tầng thứ chín nói chuyện cùng Thần Tôn, đổi cho Như Ảnh. Nếu như thành công, tất cả chúng ta đều vui vẻ, nếu như không thành công, chí ít ngài cũng có cái bàn giao với Như Ảnh, ngài hãy cố gắng.
Đông Hoàng Thánh Kiệt đưa tiễn Khương Phàm, sau đó ngồi trong phòng yên lặng xoắn xuýt.
Hắn có thể hiểu được tâm tình của Như Ảnh, dù sao chuyện này cũng quá đột nhiên, hoàn toàn là có tính ép buộc, khó tránh khỏi có chút kháng cự.
Nhưng cơ hội tốt như thế này, há có thể chắp tay tặng cho người khác?
Đừng nói Lan gia, xem như nội bộ phe phái Đông Hoàng, bao nhiêu người đều cầu còn không được.
Nếu như hắn triệu tập mọi người đứng lên tuyển chọn, còn nháo đến Thần Tôn nơi đó, thật sự là có chút không biết tốt xấu.
Lúc này trong tầng thứ chín, Cửu Thiên Thần Tôn tự mình chế tạo lấy quan tài đá.
Không ai có thể hiểu hắn dụng tâm đau khổ như thế nào.
Hắn nhất định phải thúc đẩy hôn sự của Khương Phàm cùng Đông Hoàng Như Ảnh, càng phải tại sinh thời nhìn thấy Khương Phàm cùng Đông Hoàng Như Ảnh sinh hài tử.
Chỉ cần có hài tử, tương lai Khương Phàm mới có thể tại trận Vĩnh Hằng Thánh Sơn ghi chép 'Chư Thần Mạt Nhật' sắp tiến đến kia, không đến mức giết Đông Hoàng Như Ảnh.
Cũng chỉ có tư chất như Đông Hoàng Như Ảnh mới có thể bảo đảm thần giáo sinh ra Thần Linh mới, thủ vệ cùng hưng thịnh Cửu Thiên Thần Giáo.
Cho nên... Cửu Thiên Thần Tôn tự mình chế tạo quan tài đá, chỉ có thể dung nạp một người.
Nếu như nhất định phải nhét vào hai người, vậy cũng chỉ có thể tiếp xúc thân mật.
Lấy những gì hắn hiểu về Khương Phàm kiếp trước, loại tiếp xúc này, hắn là kháng cự không được.
Cái quan tài đá này, chính là hắn chế tạo phòng cưới cho đôi người mới này.
Thần Tôn kiên trì với chấp niệm sau cùng của mình, nội bộ thần giáo lại nhấc lên sóng to gió lớn, mà còn có trạng thái càng ngày càng nghiêm trọng.
Đám người Đông Hoàng Lăng Tuyệt kháng cự ngược lại là thứ yếu, chủ yếu là Thần Tôn lại trực tiếp sai khiến đối tượng thông gia, mà không phải định ra sách lược thông gia, do thần giáo tự đi chọn lựa.
Hiển nhiên Thần Tôn rất hài lòng đối với hậu bối Đông Hoàng Như Ảnh này, cũng là ký thác kỳ vọng.
Nhưng, đại biểu thông gia như thế này là lợi ích cho toàn thần giáo, dính đến đến rất nhiều chuyện sau đó, Đông Hoàng Như Ảnh có thể đảm đương được tốt hay sao?
Đông Hoàng Như Ảnh là người của gia tộc Thiên Cung thứ chín, cùng với phó giáo chủ là sư tôn của Đông Hoàng Như Ảnh, lại có thể thay Đông Hoàng Như Ảnh tranh thủ đến đầy đủ ủng hộ tại thần giáo hay không?
Lan gia nơi đó biểu đạt bất mãn đầu tiên,
Thần giáo rõ ràng có hai đại phe phái, trên chuyện quan trọng như vậy, Thần Tôn lại chẳng những không có chọn Lan gia, mà hoàn toàn không để ý đến Lan gia, trực tiếp sai khiến Đông Hoàng Như Ảnh, chuyện này rõ ràng có ý tứ xem nhẹ Lan gia.
Nếu như tương lai Khương Phàm thật có thể thành công, chẳng phải Lan gia vĩnh viễn không ngày nổi danh tại thần giáo hay sao.
Chuyện lên men trọn vẹn hai ngày sau, phó giáo chủ Lan Quỳ bức bách tại áp lực từ phe phái Lan gia nên đã tự mình quỳ đến phía trước thang trời, cầu xin tiếp kiến Thần Tôn.
Nhưng, trưởng lão trấn thủ thang trời tuần tự đến tầng thứ chín xin chỉ thị ba lần, đều không có được bất kỳ lời đáp lại nào.
Cuối cùng... Lan Nặc thừa nhận to lớn khuất nhục, bị phe phái Lan gia nghiêm khắc thúc giục, nàng cố nén bi phẫn đi đến chỗ Khương Phàm, dùng hết sức lực toàn thân, nói ra một câu để nàng đau đớn đến tuyệt vọng nói:
- Ngươi đi gặp Thần Tôn, thêm ta vào!
Khương Phàm nhìn Lan Nặc hai mắt đẫm lệ mông lung, mặt mũi tràn đầy đắng chát nói thầm:
- Chết tiệt, phát thần kinh cái gì vậy, nhất định phải tới đây xin giúp đỡ.
Hướng Vãn Tình càng lúng túng hơn, thật không nghĩ tới lại có thể phát sinh ra nhạc đệm như thế này, còn nháo đến trình độ này.
Lan Nặc nước mắt tràn mi mà ra:
- Ta không muốn nói thêm lần thứ hai!
Khương Phàm nói:
- Trong chuyện này, ta bất lực.
- Ta không xứng sao? Có phải ngươi đang chờ câu nói này của ta hay không? Ngươi thắng!
- Ta bất lực.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!