Khương Phàm lấy được là truyền thừa Thương Thiên, là chưởng khống giả Thương Sinh Tạo Hóa, có thể thay thế dân chúng thẩm phán tội dân.
Hắn nói ai có tội, người đó liền có tội!
Không cần điều động ngọc tỉ truyền quốc, chỉ là Thương Sinh Tạo Hóa đưa tới năng lượng đã có thể thẩm phán Lệ Tuyệt Ngấn, nếu như lại phối hợp với hàng tỷ quốc vận, đương nhiên Sát Sinh Tiễn có thể trực tiếp phán Lệ Tuyệt Ngấn tử hình.
Về phần Cửu Lê Ma Đồ, xác thực có thể cầm giữ đất trời, cũng xác thực sẽ hiện ra vạn dặm sơn hà phòng ngự.
Nhưng, Sát Sinh Tiễn không phải năng lượng tự nhiên trên ý nghĩa bình thường, mà là ý chí Thương Thiên, là lời cầu nguyện của chúng sinh, Cửu Lê Ma Đồ không phòng được, Thánh Linh ở bên trong càng không phát hiện được cái nguồn năng lượng áo nghĩa 'Phi tự nhiên' kia.
Cho nên... Sát Sinh Tiễn không phải bắn thủng Cửu Lê Ma Đồ, là Cửu Lê Ma Đồ căn bản không có phát hiện được năng lượng tập kích!
Kim Cương Ma Viên bừng tỉnh, ôm lấy thi thể không đầu của Lệ Tuyệt Ngấn bay thẳng lên trời, chật vật thoát khỏi Đại La sơn.
- A a a!
Diêu Lăng Vi ôm lấy thi thể không đầu mà Kim Cương Ma Viên đưa tới, bi thống kêu khóc.
Nàng là phó cung chủ, lại bồi dưỡng được truyền nhân mạnh nhất một đời mới của thần cung.
Mãi cho đến hôm nay, nàng luôn bị những phó cung chủ cùng cung chủ khác đố kỵ.
Để bảo đảm cho Lệ Tuyệt Ngấn, bồi dưỡng cho Lệ Tuyệt Ngấn, có thể nói là nàng đã dốc hết tâm huyết, cơ hồ xem như nhi tử nuôi, chỉ mong có thể làm cho tất cả mọi người trong thần cung không có lời nào để nói.
Mắt thấy Lệ Tuyệt Ngấn bước lên cao giai Niết Bàn, sắp bắn vọt đến Thánh Linh, kết quả... Chết rồi??
Chết một cách uất ức, chết thật bi thương, chết đến cơ hồ không có chút ý nghĩa nào, lại còn tăng thêm uy danh cho Khương Phàm!
Cửu Lê Ma tộc xao động cuồng nộ, nhưng nhận sự uy hiếp của Địa Ma Thụ cùng đám Phượng Hoàng, bọn hắn đều không có tùy tiện khởi xướng trùng kích.
- Cửu Lê Ma Đồ, từ bỏ?
Khương Phàm không sợ bầu không khí Tây Bộ bạo động, hắn tế lên Thông Thiên Tháp, trấn áp Cửu Lê Ma Đồ, cưỡng ép kéo vào tầng thứ ba, sau đó lấy đi hai khối bảo cốt Thánh Vương trên đất.
Kim Cương Ma Viên dưới thân Sở Phong Trần cũng không lưu lại, hất Sở Phong Trần ra, rời khỏi Đại La sơn.
- Ai? Không đánh sao? Không cần khẩn trương, không phải bất đắc dĩ, ta không cần Sát Sinh Tiễn. Trở về!! Đều trở về!!
Khương Phàm một bên hô hào, một bên thu hồi ném hai khối bảo cốt Thánh Vương Sở Phong Trần ném đến trước đó:
- Sở Phong Trần, chỉ một mình ngươi rồi? Ngươi không được, tranh thủ thời gian lại chào hỏi thêm mấy đồng bọn. Danh sách năm người vậy ta bớt cho ngươi, hai khối bảo cốt, danh sách ba người, ba khối bảo cốt!
- Nhất định phải đều là Niết Bàn cảnh thất trọng thiên. Làm ăn của quán nhỏ, lao động chân tay, còn xin thông cảm.
Sở Phong Trần đứng ở tại chỗ, gắt gao nhìn chằm chằm Khương Phàm, nắm chặt nắm đấm, đầy ngập lửa giận hận không thể phát tiết ra ngoài, nhưng vẫn gian nan nhịn được.
Một tiễn đánh giết thiên kiêu Ma tộc, vấn đề rốt cuộc là ở vũ khí, hay vấn đề là ở chỗ Khương Phàm?
Hắn nhìn Khương Phàm đi bộ nhàn nhã ở trước mặt, bỗng nhiên cảm nhận được từng cơn ớn lạnh.
- Thật không cần lại nhiều thêm mấy người? Vậy bây giờ liền chúng ta bắt đầu?
Ánh mắt Khương Phàm dần dần hiện lạnh, hai tay dâng lên liệt diễm, lòng bàn tay hiển hiện ra đường vân Chu Tước, một loại uy thế cường đại tràn ngập chiến trường giống như Sát Thần săn ma.
Cùng lúc đó, tinh thần ở xung quanh đều rung chuyển, chuẩn bị giam cầm không gian.
Sở Phong Trần nhúc nhích bờ môi, muốn nói cái gì đó nhưng vẫn nhịn được, hắn kích phát Bảo khí Không gian trong trái tim, quả quyết dung nhập hư không, lần thứ hai trốn về đội ngũ Vạn Đạo Thần Giáo.
Ngọc Thạch Không Gian trong trái tim là Thánh khí đặc chế, có thể bảo đảm hắn ở bất kỳ điều kiện gì đều có thể thuận lợi thoát thân.
Dù sao đây cũng là người thừa kế được lão tổ tông Vạn Đạo Thần Giáo bồi dưỡng, nhất định phải bảo vệ tốt.
- Lại chạy!
Khương Phàm nhìn Vạn Đạo Thần Giáo, cười lạnh, sau đó bay lên không trở lại Thái Tổ sơn, thanh âm mát lạnh, vang vọng toàn trường:
- Xét thấy cục diện cùng ngày, ta lại đổi quy tắc một lần nữa. Niết Bàn cảnh thất trọng thiên khiêu chiến, ta không áp chế các cảnh giới của ngươi, nhưng cần năm người trở lên. Nếu không, trực tiếp áp chế giết chết các ngươi!
Ngữ khí phách lối đã chọc giận các cường giả hoàng đạo, nhưng Lệ Tuyệt Ngấn chết thảm ngoài ý muốn đã kích thích bọn hắn thật sâu.
Rất nhiều người thậm chí còn hoài nghi, rất có thể Khương Phàm còn đang ẩn giấu đi sát chiêu khác.
- Hắn thay đổi!
Chu Diễm đứng ở trên không, quan sát Khương Phàm trên chiến trường.
Là sơn hà mai táng, lại là tinh không hủy diệt, bây giờ còn có Sát Sinh Tiễn diệt sát thiên tài phẩm cấp Thánh Vương, đây đều là võ pháp kiếp trước hắn chưa từng gặp qua.
Thậm chí không thể nào xem như võ pháp, mà là một loại bí thuật đặc biệt nào đó không cách nào miêu tả được.
Hắn có một trực giác mãnh liệt, rất có thể Khương Phàm đã đạt được truyền thừa phi phàm, thậm chí còn mạnh hơn Chu Tước truyền thừa.
Mạnh hơn Chu Tước truyền thừa?
Chu Diễm nghĩ tới đây, vẻ mặt nghiêm trọng càng trở nên âm trầm.
Chu Tước truyền thừa đã áp đảo phía trên ngàn vạn Võ Đạo, lại thêm thứ càng mạnh, tiềm lực tương lai của Khương Phàm sẽ kinh khủng đến cỡ nào?
Không thể để cho Khương Phàm trưởng thành!!
Tuyệt đối không thể nào lại để cho Khương Phàm trưởng thành!!
- Khương Phàm! Ngươi thật sự làm cho ta ngoài ý muốn đấy! Không hổ là Thần Hoàng lên trời chứng đạo!
Đế Tử thì thào khẽ nói, bên trong Đế tộc bọn hắn có Thần Tử, thậm chí Thần Hoàng chuyển thế được bí mật nuôi dưỡng, nhưng nếu so với Khương Phàm mà nói giống như lại kém đi mấy phần, thậm chí còn kém càng nhiều.
Đế Tử nắm chặt Ký Ức Tinh Thạch trong tay, nếu như đưa tràng diện chiến đấu trong này về Đế tộc, hoặc là đưa lên Thiên Khải chiến trường, những Thánh Tử, hoàng tử, Đế Tử cao ngạo kia, chỉ sợ đều sẽ hưng phấn!
- Khương Phàm, không sống xé ngươi, ta cũng không phải là Diêu Lăng Vi!
Diêu Lăng Vi chỉ đến Khương Phàm, nghiêm nghị hét lên đầy giận dữ, nàng muốn báo thù cho Lệ Tuyệt Ngấn, muốn đòi một lời giải thích cho hơn ba mươi năm mình bỏ ra.
Cửu Lê Ma tộc hét lớn, đây là tuyên chiến, Cửu Lê Thần Cung toàn diện tuyên chiến.
- Khương Phàm, không thể sống! Tuyệt đối không thể còn sống bước lên Thánh Linh cảnh!
Thái Cổ Thần Miếu lại lần nữa cảm nhận được uy hiếp.
Bọn hắn không biết rốt cuộc kiếp trước Khương Phàm cường hãn tới trình độ nào, nhưng thực lực kiếp này rõ ràng là cao hơn những gì bọn hắn hiểu.
Cho dù tận mắt nhìn thấy, nhưng thật sự đều rất khó tiếp nhận được sự thật này.
Đây cũng không phải thực lực cùng tạo nghệ võ pháp mà một Niết Bàn cảnh thất trọng thiên có thể có, đây càng không phải năng lượng cực hạn mà một sinh linh bình thường có thể có được.
Chương 2024 Mười một hoàng đạo bí mật hội nghị
Khương Phàm mới ở Niết Bàn cảnh thất trọng thiên đã đã có thể vô địch dưới Thánh Linh, nếu quả thật đến Bán Thánh, vào cái ngày đó, chẳng phải có thể săn giết Thánh Linh?
Nếu như đến Thánh Linh, chẳng phải có thể nghênh chiến Thánh Vương?
- Khương Phàm, phải chết!!
Miếu chủ của Thái Cổ Thần Miếu chưa bao giờ muốn xử tử Khương Phàm giống như bây giờ.
- Khương Phàm không chết, chúng ta không cách nào bàn giao với liệt tổ liệt tông được.
Giọng các trưởng lão Thần Miếu trầm thấp lộ ra oán hận ở bên trong.
Thái Tuế từ xưa đến nay đã sống năm ngàn năm, ngủ say năm ngàn năm, trước sau trải qua trên vạn năm, bởi vì thể chất đặc biệt, từ đầu đến cuối đều nhận các đời miếu chủ cùng trưởng lão Thần Miếu trọng điểm bồi dưỡng, mong đợi chính là mỗi thế tương lai thức tỉnh đều có thể trở thành Thánh Vương, thậm chí là Thánh Hoàng, tọa trấn Thần Miếu, càng mong đợi là tương lai có thể trọn vẹn đạt tới Thánh Hoàng, chạm đến vấn đề Bán Thần.
Nhưng, vạn năm bồi dưỡng, bị hủy bởi đương thời.
Nếu như không thể báo thù, bọn hắn chính là tội nhân của Thần Miếu!
Miếu chủ Thần Miếu trầm giọng nói:
- Khương Phàm giết không chết Thái Tuế, chỉ cần đoạt lại di thể, còn có thể để ngài ấy phục sinh một lần nữa!
Đại trưởng lão nói:
- Chúng ta còn muốn khiêu chiến sao? Trong tổ từ Thần Miếu còn có rất nhiều bảo cốt Thánh Vương, chúng ta liên hợp hai phe Yêu tộc Trấn Nam Yêu Quốc cùng Thiên Cực giới, điều động mười Bán Thánh, hẳn là có thể vây giết Khương Phàm!
- Không cần. Khương Phàm khiêu chiến hoàng đạo tại Đại La sơn, chính là một âm mưu từ đầu đến đuôi, hắn dùng tất cả hoàng đạo 'Công khai xử tử hắn' làm mánh lới, cho hắn cùng Sí Thiên giới tranh thủ đến năm tháng chỉnh đốn, sau đó lại bằng vào thực lực đặc biệt của mình, săn giết cường giả hoàng đạo, còn tụ tập bảo cốt Thánh Vương. Một công ba việc, thành bên thắng lớn nhất!
- Trước đó tất cả hoàng đạo đều tự tin có thể trước mặt mọi người trấn sát Khương Phàm, sau đó tuyên cáo thiên hạ Thương Huyền bằng vào lực lượng của mình xử lý một trận nguy cơ khoáng thế, nhưng bây giờ, tất cả hoàng đạo đều đã thật sự thấy được Phần Thiên Thần Hoàng khủng bố, cũng không có người nào lại đăng tràng khiêu chiến.
Miếu chủ nhìn Khương Phàm phách lối bên trên Thái Tổ sơn, thanh âm lạnh lẽo đến thấu xương:
- Cuộc chiến tại Đại La sơn này đã là lần Khương Phàm chính thức gặp mặt cùng Thương Huyền, càng là tuyên cáo với tất cả hoàng đạo, đường tắt bình thường không thể nào giết chết hắn, vậy kế tiếp... Cũng chỉ có thể thông qua đường tắt không bình thường.
Kỷ Nguyên năm thứ mười một ngày hai mươi mốt tháng một, đêm khuya!
Miếu chủ Thần Miếu, phó cung chủ Cửu Lê Thần Cung, Giới Chủ Thiên Cực giới, tế tự Vạn Đạo Thần Giáo, tộc trưởng Thao Thiết Yêu tộc, cung chủ Phù Tang Thần Cung, phó điện chủ Sinh Mệnh Thần Điện, cùng phó điện chủ Tru Thiên Thần Điện, điện chủ Đại Quang Mang Thần Điện, Chu Diễm của Xích Thiên Thần Triều, phó giáo chủ Cửu Lê thần giáo, tổng cộng mười một đại biểu hoàng đạo, ký kết linh hồn phân thân, tề tụ đến Thần Miếu, miếu chủ bí mật tế lên tế đàn chiêu hồn.
- Nếu tất cả mọi người đều đã đến, chắc hẳn đều hiểu mục đích hội nghị đêm nay.
Hội nghị này là do miếu chủ Thần Miếu đưa ra, không nghĩ tới chỉ là chào hỏi đơn giản, vậy mà đều đã tới.
Chuyện này có nghĩa tất cả hoàng đạo đều nghĩ giống như hắn, cũng mang ý nghĩa vấn đề muốn thảo luận đêm nay có thể thuận lợi thông qua.
Tế tự Vạn Đạo Thần Giáo thản nhiên nói:
- Chúng ta ai cũng không muốn đi đến một bước này, nhưng thực lực của Khương Phàm, các ngươi cũng đều đã thấy được.
Sau khi hơi trầm mặc, Diêu Lăng Vi mặt mũi tràn đầy u ám liền mở miệng, nói lên đề tài:
- Trước lúc này, chúng ta đều muốn dùng thủ đoạn chính quy giết Khương Phàm, để tử dân Thương Huyền chứng kiến thực lực của chúng ta, nhưng bây giờ xem ra, chúng ta chỉ có thể hiện ra thủ đoạn cực đoan.
Đông Hoàng Hoa Thanh mở miệng, thản nhiên nói:
- Thật sự đến một bước này rồi? Nếu như dùng thủ đoạn cực đoan, chẳng khác nào tuyên bố với Thương Huyền, bất kỳ một hoàng đạo nào trong chúng ta cũng đều không có năng lực xử lý một trận nguy cơ, bất kỳ một hoàng đạo nào đều bồi dưỡng không ra thiên tài giết được Khương Phàm. Không sợ ảnh hưởng đến hình tượng hoàng đạo tại trong lòng dân chúng Thương Huyền, không sợ khiến cho hoàng đạo Bát Châu Thập Tam Hải chế giễu??
Miếu chủ khẽ nhíu mày, nói với Đông Hoàng Hoa Thanh:
- Chúng ta đều nguyện ý biểu hiện ra thực lực với Thương Huyền, hiện ra năng lực chúng ta có thể ứng phó nguy cơ nội bộ với thiên hạ, nhưng thực lực của Khương Phàm, võ pháp hay các loại vấn đề, đã không thể dùng tư duy bình thường đi tìm hiểu, nếu như để hắn tùy ý mạnh hơn thêm mấy cảnh giới, ai có thể khống chế được nổi?
Điện chủ Đại Quang Mang Thần Điện nói:
- Trước đó ta còn không hiểu, kiếp trước Khương Phàm thống ngự Thương Huyền như thế nào, bây giờ xem ra, hắn xác thực có chỗ độc đáo. Ngàn năm trước, tiên tổ chúng ta chính là nghiêm ngặt tuân thủ quy củ, đánh giá thấp tiềm lực Khương Phàm, mới ngồi nhìn Khương Phàm từ từ mạnh lên, cuối cùng thống ngự Thương Huyền. Một thế này, đám người chúng ta này chấp chưởng Thương Huyền, tuyệt đối không thể lại để cho lịch sử tái diễn, không thể nào lại để cho Khương Phàm dẫn bạo chiến trường nội bộ, tiêu hao thực lực tổng hợp của Thương Huyền!
Điện chủ Đại Quang Mang Thần Điện nói xong để miếu chủ và đám người rất hài lòng.
Đúng vậy, mặc dù Khương Phàm được tổ sơn định là chủ nhân Thương Huyền, nhưng chiến tranh kiếp trước đã tiêu hao lực lượng Thương Huyền, để Thương Huyền đại thương nguyên khí sau trận chiến đấu tại Đăng Thiên Kiều.
Món nợ này, thật đúng là phải do Khương Phàm gánh chịu.
Một thế này, bọn hắn cũng không thể lại để cho lịch sử tái diễn.
- Hắc hắc! Hắc hắc hắc... Ha ha...
Một tiếng cười lạnh tà ác phá vỡ bầu không khí nghiêm túc.
Chư vị đại biểu hoàng tộc khẽ nhíu mày, đều nhìn sang.
- Lão côn trùng, ngươi cười cái gì?
- Nhân tộc là thật kỳ diệu, mặt mũi so với mệnh còn quan trọng hơn, giữ quy củ đến cổ hủ buồn cười.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!