Độc Cô Kiếm Linh liên tục chần chờ, lại thấp giọng nói:
- Ngươi sẽ bồi dưỡng đại ca của ta sao? Mặc dù huynh ấy đối nhân xử thế kém một chút, nhưng toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên tu luyện kiếm thuật, huynh ấy lại là Chí Tôn Thánh phẩm, đợi một thời gian, khẳng định là có hi vọng tiến lên cao giai Niết Bàn. Nói không chừng đều có thể tu luyện đến Niết Bàn cảnh cửu trọng thiên.
Khương Phàm liếc mắt nhìn Độc Cô Kiếm Linh, không nói gì thêm, tiếp tục nhìn qua chợ giao dịch nô lệ càng ngày càng náo nhiệt.
- Mặc dù các ngươi có rất nhiều cường giả, nhưng Chí Tôn Thánh phẩm khẳng định cũng không có nhiều đi, đại ca của ta lại là kiếm tu, tiềm lực rất lớn.
Độc Cô Kiếm Linh không biết Huyết Kiếm đường là bị Khương Phàm bức hiếp, chỉ nghĩ là Khương Phàm bắt đầu đến dùng quân cờ ngàn năm, đương nhiên cho là tương lai Huyết Kiếm đường khẳng định phải tiến đến Sí Thiên giới, nơi đó chính là hoàng tộc Đan Đạo, khắp nơi đều có đan dược, cho nên muốn sớm tranh thủ chút cơ hội cho huynh trưởng.
Cho đến đêm khuya, giao dịch bên trong Nô Đãi tràng cơ bản đã định.
Có kẻ hài lòng mang theo nô lệ của mình rời khỏi, có kẻ bỏ mất nô lệ mình ngưỡng mộ trong lòng, ở bên trong cãi vã.
Khương Phàm rất kiên nhẫn đứng ở trong ngõ hẻm, nhìn biển người liên tiếp đi ra.
- Nơi đó! Đến rồi! Ngươi muốn làm thế nào? Là phục kích ở trên đường, hay là...
Độc Cô Kiếm Linh còn chưa nói xong, Khương Phàm đã đi qua.
- Ha ha, chúc mừng Từ công tử, đã bắt lại chính thê của lão Tiết tặc.
- Khẩu vị của Từ công tử càng ngày càng kích thích.
- Từ công tử! Đêm nay ngươi thật quá mức, cướp được chính thê của lão Tiết tặc còn không đủ, lại còn đoạt cả ba vị tiểu thiếp, ngươi không sợ ăn bể bụng!
Số lượng lớn công tử hoàn khố vây quanh Từ Thát Khấu, lấy lòng, cười đùa, bầu không khí sốt ruột.
Từ Thát Khấu tươi cười, tinh thần phấn chấn, hiển nhiên đêm nay thu hoạch rất tốt.
Kỳ thật dựa vào thân phận vương tử của hắn, thật đúng là không có mấy người dám cùng hắn cạnh tranh.
- Từ Thát Khấu, chúng ta làm giao dịch, thế nào?
Một công tử hoàn khố đến từ hầu phủ chen đến phía trước, ngăn cản Từ Thát Khấu.
- Ngươi tỉnh lại đi! Người, ta chắc chắn phải có được! Bao nhiêu tiền ta đều không bán!
Từ Thát Khấu sầm mặt lại, hừ một tiếng, đó chính là hỗn đản cùng hắn tranh đoạt ở trong, đi ra còn không hết hi vọng.
- Ta không phải muốn đoạt cùng ngươi bây giờ, là chờ ngươi chơi chán, lại chuyển cho ta. Một năm, liền một năm, thế nào??
Cái tên công tử hoàn khố kia không tranh nổi, chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, mặc dù không thể uống chén canh, nhưng chỉ cần có thể nhấm chút cũng được.
Loại giao dịch nô lệ như vật phẩm này, mặc dù để cho người ta buồn nôn sinh chán ghét, nhưng ở trên chợ giao dịch lại hết sức bình thường.
Nô lệ, vốn là dân đen.
- Một năm?
Từ Thát Khấu đảo con mắt đi lòng vòng, đêm nay chơi quá mức, tiền riêng toàn ném ra, nếu như có thể thu về chút lợi tức, còn rất khá.
- Liền một năm, nhưng ngươi phải bảo đảm các nàng đều hoàn chỉnh.
Cái tên công tử hoàn khố kia cười.
Từ Thát Khấu liếm môi một cái:
- Một năm, nửa giá cho ngươi!
- Nửa giá? Ngươi quá mức!!
- Muốn hay không, nửa giá!!
- Tốt, liền nửa giá, nhưng đến lúc đó ta muốn kiểm hàng, nếu có vấn đề, ta sẽ không đưa tiền.
- Ha ha, ngươi cứ chậm rãi chờ đi.
Từ Thát Khấu vung tay lên, ra hiệu chủ nô theo ở phía sau:
- Mang người cho ta tới, đêm nay ta không trở về vương phủ, ở lại phần khu thứ tám này qua đêm.
Đám người cười vang, nhao nhao khuyên Từ Thát Khấu đừng quá sức.
Lúc này, Khương Phàm đi tới trước mặt đám người này, nói với thị vệ ở phía ngoài:
- Nhường cái, tránh ra một chút.
- Ngươi làm gì?
Bọn thị vệ khẽ nhíu mày.
Ngươi là ai chứ?
- Tránh ra!
Ngữ khí Khương Phàm hơi trầm xuống.
Bọn thị vệ sửng sốt một chút, không đợi kịp phản ứng liền bị đẩy sang hai bên.
Khương Phàm đi xuyên qua thị vệ, đẩy mấy tên hoàn khố đang muốn nịnh nọt ra.
- Ai vậy, mắt bị mù sao?
Đám công tử bột lảo đảo ngã xuống đất, chửi ầm lên.
- Từ Thát Khấu đúng không?
Khương Phàm đi đến trước mặt Từ Thát Khấu, không chần chờ chút nào, liền nâng một chân đánh vào trên đầu gối của hắn.
Răng rắc!!
Hài cốt vỡ vụn, huyết nhục vẩy ra, đùi phải Từ Thát Lỗ bỗng nhiên hất lên về sau, cơ thể to béo quỳ xuống trước Khương Phàm.
- A!
Từ Thát Lỗ kêu thảm, sau khi quỳ xuống đất liền nhào về phía Khương Phàm.
- Đi!
Khương Phàm ra tay như điện, cầm lấy cổ Từ Thát Khấu đang ngả vào trước mặt mình một cái, toàn thân cuồn cuộn kình khí, kéo lấy Từ Thát Khấu đang gào thảm phóng lên tận trời, biến mất ở trên nóc nhà.
Chợ giao dịch yên tĩnh như chết, tất cả mọi người giật mình đứng nguyên tại chỗ.
- A!!
Trong ngõ hẻm, Độc Cô Kiếm Linh nghẹn ngào kêu lên đầy sợ hãi, lại tranh thủ thời gian che môi đỏ, ánh mắt lắc lư, gương mặt xinh đẹp chấn kinh.
Cứ bắt như vậy??
Cứ như vậy... Đi đến trước mặt... Trực tiếp bắt??
Thần Hoàng này làm việc, chính là mạch suy nghĩ không giống với người bình thường như bọn hắn sao.
Bọn người Độc Cô Sát tiềm phục tại chỗ tối tê rần da đầu, nhanh chóng biến mất trong bóng đen.
- Công tử!!
Đám cận vệ của Từ Thát Khấu giật mình, rốt cuộc cũng kịp phản ứng, bọn hắn đấm ngực dậm chân, bối rối lo lắng, vọt tới phía người thần bí kia biến mất.
- Ngọa tào! Đó là ai a?
- Từ Thát Khấu chọc tới ai sao? Ai ác như vậy, một chân liền đá phế đầu gối đi rồi?
- Tiểu tổ tông của ta ơi, bắt người ở trước mặt mọi người? Đây là đang miệt thị Kim Luân vương phủ sao?!
Bọn công tử hoàn khố kinh hô gọi bậy, tranh thủ thời gian trốn đến trong nhóm thị vệ của mình, sợ lại nhận tập kích.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!