Chương 1467 Chấn kinh, Hỗn Thiên Linh Bảo
Dạ An Nhiên quá mê người!
Khương Phàm lại có loại cảm giác ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon!
Dạ An Nhiên thanh xuân u mê, mới nếm thử trái cấm, cũng có chút say mê trong đó.
Nhưng, sau khi bị Khương Phàm kéo lấy giày vò tám chín ngày, nàng bắt đầu chống đỡ không được.
- Người đâu! Không sai biệt lắm, làm sao còn không dứt!
Giới Chủ mang theo cây gậy, đứng phía trước mê vụ cuồn cuộn, dùng sức gõ đại thụ ở bên cạnh.
- Chúng ta đang tu luyện.
Chỉ sau chốc lát, Khương Phàm lúng túng đi tới, cố gắng ổn định lại.
- Ta là để cho ngươi nhiều mấy người nữa, không có để cho ngươi hành hạ như thế.
- Chúng ta thật sự là đang tu luyện!
- Chút chuyện giữa nam nữ điểm ấy, có cái gì tốt mà che đậy. Khai thác biện pháp sao? Sinh Tử cảnh không nên sinh con.
-...
- Đều đã chín ngày rồi, tha nàng, ngươi cũng nghỉ ngơi một chút. Bó chặt quần, đi theo ta.
- Làm gì?
Khương Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, mang theo ký ức trùng sinh chính là không giống như thế.
- Thanh đồng tiểu tháp của ngươi đã an tĩnh.
- Ồ?
Khương Phàm chỉ lo chà đạp Dạ An Nhiên, đều quên mất chuyện thanh đồng tiểu tháp.
Thanh đồng tiểu tháp an tĩnh, mang ý nghĩa Hỗn Độn Nguyên Hỏa bên trong trứng ngọc đã thức tỉnh?
Giờ khắc này hắn đã chờ mong quá lâu!
- Chờ ta một chút.
Dạ An Nhiên tản ra mê vụ, cũng từ bên trong đi tới.
Dù nàng đã cố gắng giữ vững bình tĩnh, nhưng vẫn có thể nhìn ra có chút không giống như bình thường.
Má ngọc ửng đỏ, ánh mắt phiêu hốt, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Trước kia tươi mát tịnh lệ, tự nhiên thuần mỹ, luôn luôn cho người ta một cảm giác thanh cao lạnh nhạt rất khó đến gần, tựa như là cô nương trong tranh.
Bây giờ lại có tư thái tiểu nữ nhi thẹn thùng, giống như từ trong tranh đi ra.
Càng thật hơn, càng mê người hơn.
Khương Phàm nhìn ra nàng cố gắng giấu đi thẹn thùng, trong lòng nhịn không được mà rung động, hỏa khí suýt chút nữa lại bị đốt lên.
Dạ An Nhiên thẹn thùng nguýt hắn một cái, không nên hành hạ người ta như thế!
Giới Chủ mang theo bọn hắn đi lên phía trước, thuận miệng nói:
- Cho các ngươi một đề nghị. Thời điểm bắt đầu lại, làm phong ấn đơn giản là được, đừng làm Ngũ Hành lĩnh vực, rất dễ gây chú ý.
- Giới Chủ, khẩu hạ lưu tình đi.
- Còn không biết xấu hổ mà nói ta? Các ngươi không biết mình náo ra động tĩnh bao lớn sao?
- Ngũ Hành lĩnh vực xác thực rất phong bế, chúng ta từ bên ngoài cái gì đều không nhìn thấy, nhưng nó là tương thông cùng ý thức của An Nhiên. Thời điểm các ngươi an tĩnh, mê vụ an tĩnh, thời điểm các ngươi xao động, mê vụ nhấc lên, thời điểm các ngươi cao vút, mê vụ oanh oanh liệt liệt. Thời điểm An Nhiên thét lên, mê vụ đều có thể đội lên bầu trời.
- Nếu như không phải ta nhắc nhở lão gia hỏa ở bên ngoài làm cái phong ấn, phong bế nơi này, toàn Sí Thiên giới đều muốn đến thưởng thức tiết tấu của các ngươi.
Khương Phàm ngây người, bị nói đến đỏ mặt.
Dạ An Nhiên lại cực kỳ xấu hổ, suýt chút nữa tìm một cái lỗ để chui vào.
Không gian Giới Tâm đã khôi phục bình tĩnh thường ngày.
Hào quang năm màu từ năm trong vòng xoáy nở rộ, xen lẫn thành quang ảnh lộng lẫy thần bí.
Cự Long vắt ngang, khổng lồ vô biên, mang đến áp bách để cho người ta hít thở không thông, phảng phất Thần Linh quan sát dân chúng.
Thanh đồng tiểu tháp lơ lửng ở trên không, tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, nhưng đã không còn hấp thu Hỗn Độn nguyên lực của Cự Long nữa.
- Thay ta nói lời cảm tạ với Cự Long.
Khương Phàm khẽ nói với An Nhiên, ý thức một lần nữa khống chế lại thanh đồng tiểu tháp, từ trên cao dẫn trở về, biến lớn chừng bàn tay.
Trong không gian tầng đầu tiên tỏa ra ánh sáng lung linh, trứng ngọc đã phá vỡ, chỉ còn lại vỏ trứng đã vỡ vụn, tỏa ra ánh sáng chói lọi.
Một tiểu nữ hài nhi kiều nộn đẹp đẽ đang bày biện ra cái đuôi dài nhỏ du tẩu bốn chỗ, đôi mắt ngập nước to tò mò nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Da thịt của nó trắng trắng nộn nộn, giống như mỹ ngọc thượng giai, bạch lân trắng muốt che kín cái đuôi, cũng hiện ra ánh sáng màu bạc cự đẹp mắt.
Nó giống như là hàng mỹ nghệ được tạo hình tỉ mỉ, để cho người ta mê muội.
Khương Phàm ngưng tụ ý thức thành hình người, giáng lâm đến tầng đầu tiên.
Tiểu nữ hài nhi không có chạy trốn, không có cảnh giác, mà là nghiêng đầu, tò mò nhìn 'Quái vật' đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình.
Từ đầu đến chân, từ chân đến đầu, khuôn mặt nhỏ tràn đầy kinh ngạc, giống như đang nghĩ, nó thật lớn, phía dưới làm sao lại chia ra, không giống với ta nha.
- Ngươi tốt rồi, ngươi tên là gì?
Khương Phàm chú ý đến ánh mắt tiểu hài nhi, tinh khiết sáng tỏ, không có bất kỳ tà ý gì, thật giống như một tấm giấy trắng, mà khí tức vô cùng bình ổn, không có phát giác được nguy hiểm.
Tiểu hài nhi há mồm, lộ ra răng trắng non mịn, thử thăm dò khép mở mấy lần, học Khương Phàm phát ra âm thanh:
- Ngươi tốt rồi... Ngươi tên... là gì...
- Ngươi cái gì đều không nhớ rõ?
- Ngươi... Cái gì... Đều không nhớ rõ.
Tiểu hài nhi giống như rất ngạc nhiên đối với giọng của mình, cứ lặp lại mấy lần, sau đó bày biện cái đuôi nhỏ, hưng phấn mà nhìn Khương Phàm, còn giống như muốn nghe chút âm thanh khác.
Khương Phàm cười, cũng buông xuống cảnh giác.
Mặc kệ nó là sinh ra như thế nào, chí ít bây giờ xem ra cũng không có nguy hại.
Tiểu nữ hài nhi học được mấy lần, muốn đụng vào Khương Phàm, kết quả vèo cái đã lướt đi qua.
- Ta chỉ là bóng dáng.
Khương Phàm cười nói, càng nhìn càng đáng yêu, nhịn không được liền muốn đưa ra ngoài, chia sẻ cùng Dạ An Nhiên tiểu khả ái này.
- Có phải ngươi sau khi cùng Dạ An Nhiên kết hợp đã muốn hài tử rồi hay không?
Giọng Đan Hoàng vang lên trong đầu Khương Phàm.
- Sư phụ...
Khương Phàm méo mặt.
- Ngươi coi nó là hài tử sao? Tính cảnh giác trước đây của ngươi đâu!