Chương 1457 Bại Lộ (1)
Tác Ngọc Đường cũng đã lớn tuổi, cũng không có người thân, hắn nhất định phải nắm chặt một hai viên Trường Sinh Đan, kéo dài tuổi thọ, hoặc là vào thời khắc ngoài ý muốn để có thể bảo mệnh.
Bá Vương lạnh lùng nhìn chằm chằm Tác Ngọc Đường, tính toán lợi và hại.
Tác Ngọc Đường không dám ép thật chặt, hợp thời thả nhẹ tư thái:
- Bá Vương không cần khẩn trương, Khương Phàm và Triệu Thế Hùng đều đã chết, trưởng lão của ta cũng đã chết, xem như lưỡng bại câu thương, chuyện đến đây là kết thúc. Ta không cần thiết lại nói lung tung với bên ngoài, ngươi cũng không cần lo lắng cái gì. Từ nay về sau, chúng ta chính là người một nhà, ngươi có cần đan dược gì, trực tiếp đưa dược liệu cho ta, ta nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ, không có bất kỳ điều kiện gì.
Bá Vương nói:
- Ta có thể chấp nhận ngươi tiến vào Lý gia, nhưng ta có một điều kiện.
- Nói!!
- Ta không muốn lại nghe được bất cứ cái gì liên quan tới Xích Huyết Long Quỳ Hoa, dù là chỉ là một chữ! Nếu như bị ta phát hiện, dù ta đánh cược hết thảy, cũng phải làm cho ngươi sống không bằng chết.
Bá Vương cũng không dám làm lớn chuyện, nhất là trong Bá Vương phủ này.
- Ta nói ra đối với ta không hề có chỗ tốt, không phải sao?
Tác Ngọc Đường đứng dậy, trên khuôn mặt to mọng lộ ra một nụ cười.
- Ngươi có thể đi về, cứ nói ta đã đồng ý.
- Cáo từ. Đừng quên chuyện Trường Sinh Đan.
Bá Vương đưa mắt nhìn Tác Ngọc Đường rời khỏi, sắc mặt âm trầm như nước.
Lão già này cũng dám uy hiếp hắn?
Giữ lại chính là tai họa.
Có cần trực tiếp diệt trừ, giá họa cho Hung Linh hầu phủ hay không?
Nhưng thời kỳ bây giờ rất mẫn cảm, không nên động thủ, quá mạo hiểm.
Bá Vương cảm thấy uy hiếp, nhưng nghĩ đến chuyện xác thực đã kết thúc, Tác Ngọc Đường càng không nhất thiết lại lắm miệng, tạm thời hẳn là không nguy hiểm gì.
Trước tiên cứ chậm rãi! Chờ chờ cơ hội!
Tác Ngọc Đường rời khỏi chiến quốc, không có một khắc nào dừng lại, sợ Hung Linh hầu phủ nửa đường ngăn hắn lại.
Nhưng... Tại thời điểm hắn sắp tiến vào Hạo Thiên Thánh Quốc, Hung Linh Hầu đột nhiên xuất hiện ở giữa không trung.
- Hung Linh Hầu? Ngươi muốn làm gì!
Tác Ngọc Đường khẽ run rẩy, cảnh giác ngắm nhìn bốn phía, chẳng lẽ tên điên này muốn báo thù?
Hung Linh Hầu chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Tác Ngọc Đường khẩn trương nói:
- Chuyện đã qua, Giới Chủ có mật lệnh không được lộ ra. Nếu như ngươi giết ta ở chỗ này, chắc chắn sẽ huyên náo đến mọi người đều biết.
Hung Linh Hầu chân đạp huyết viêm, đi qua phía Tác Ngọc Đường.
Hô hấp Tác Ngọc Đường lập tức thô trọng, liền giống bị dã thú đáng sợ tiếp cận, còn muốn chạy đi nhưng không được, muốn phản kháng lại càng không phản kháng được.
Hung Linh Hầu treo xiềng xích, phong ấn sát khí thảm liệt, nhưng vẫn tràn ngập sát uy khiến người khác phải sợ hãi, nhất là đôi mắt màu đỏ như máu kia để cho người ta không rét mà run, như rơi vào hầm băng.
Tác Ngọc Đường gian nan nuốt ngụm nước bọt, toàn thân khẩn trương đến cứng ngắc.
Hung Linh Hầu đưa tay, từ từ đưa tới phía Tác Ngọc Đường.
Tác Ngọc Đường lập tức ngạt thở, mồ hôi lớn như hạt đậu xẹt qua gương mặt.
Xong, tên điên này muốn giết hắn.
Nhưng... Hung Linh Hầu nâng tay lên, chỉ là đập vào trên vai của hắn.
Sau đó, sượt qua người.
Thân thể căng cứng của Tác Ngọc Đường lập tức toát ra mồ hôi lạnh, ánh mắt lắc lư, hô hấp dồn dập, suýt chút nữa mềm ở trên trời.
- Ta sợ cái gì? Ta không có gì phải sợ cả!
Tác Ngọc Đường liên tục tự an ủi mình, vội vã rời khỏi.
Bên ngoài quá nguy hiểm, nhất định phải mau chóng vào Lý gia.
Hung Linh Hầu trở lại hầu phủ, xoay tay phải lại, Tinh Hồn Trùng to mọng nằm nhoài lòng bàn tay.
- Để cho ta xem, hắn đều đã nói thứ rồi gì.
Hung Linh Hầu giơ Tinh Hồn Trùng lên, phóng thích ánh sáng.
Ánh sáng trong thạch điện ngưng tụ thành hình ảnh rõ ràng, cũng rất nhanh đã vang lên giọng của Tác Ngọc Đường.
Tinh Hồn Trùng ghi chép hình ảnh từ lúc Hung Linh Hầu bắt đầu đặt nó ở trên người của Tác Ngọc Đường, tiếp tục đến khi hắn thức tỉnh, cùng Đổng Thừa bình nói chuyện với nhau, bái phỏng Lý Hồng Hán, cuối cùng là uy hiếp Bá Vương.
Nguyên nhân gây ra hậu quả tại trận này mưu hại lần này, đã hiện ra rõ ràng ở trước mặt Hung Linh Hầu.
- Bá Vương... Các ngươi muốn nhấc lên chiến tranh.
Hung Linh Hầu nắm chặt Tinh Hồn Trùng, rời khỏi thạch điện:
- Truyền lệnh quân đoàn Thạch Tượng Quỷ, nhìn chằm chằm Bá Vương phủ cho ta.
Sau khi Tác Ngọc Đường trở lại Sí Thiên giới, hắn liền đi thẳng đến chỗ quần sơn phe phái Lý gia.
Được Bá Vương trả lời chắc chắn, Lý Hồng Hán dẫn đầu các nhân vật quan trọng của Lý gia tiếp nhận Tác Ngọc Đường.
Chỉ là tình huống đặc thù, bọn hắn không có bày yến chúc mừng, chỉ là đơn giản giới thiệu lẫn nhau.
- Từ nay về sau, ta liền ở lại đây.
Tác Ngọc Đường đang đứng trong đình viện an tĩnh, nhìn thạch đình, dòng suối, hoa cỏ, cây cối.
Mặc dù vẫn còn có chút không cam tâm, nhưng ít ra vẫn là an toàn.
Bên trong ngũ đại phe phái tại Sí Thiên giới, phe phái Lý gia thuộc về đệ nhị đại, bằng vào mối quan hệ với Bá Vương phủ, càng là có lực ảnh hưởng cực mạnh tại Bá Vương Chiến Quốc.
Chỉ cần Lý gia tuyên bố bảo đảm hắn, ngay cả Giới Chủ cũng đều phải thỏa hiệp.
Về phần Hung Linh hầu phủ, không có tiềm lực Triệu Thế Hùng kia, bọn hắn đã không có lực lượng cùng Bá Vương phủ khiêu chiến. Bá Vương phủ càng biết nhân cơ hội này, dần dần ngăn chặn Hung Linh hầu phủ, triệt để cầm lại lực ảnh hưởng tại Bá Vương Chiến Quốc.
- Ha ha, ha ha...
Tác Ngọc Đường khoan khoái cười to, trở về từ cõi chết, đại thù đã báo xong, trong lòng đều thoải mái không nói ra được.
Chỉ là, nhớ tới các trưởng lão chết thảm, trong lòng liền khó chịu.
- Chỉ cần luyện thành Trường Sinh Đan, ta có thể cưỡng ép kéo dài tính mạng trăm tuổi. Hung Linh Hầu, sớm muộn ta cũng sẽ để cho ngươi trả giá đắt.
Tác Ngọc Đường cười lạnh, trải qua được Khương Phàm 'Rèn luyện' nhiều năm như vậy, hắn đã không còn là Luyện Đan sư thuần túy trước đó nữa, mà là đã học xong tính toán, học xong sinh tồn.