Hai người sau khi im ắng giằng co một hồi, ăn ý lựa chọn kết thúc.
- Đánh ngang sao?
- Chiến trường trong hải dương, vậy mà Hỏa hệ linh văn có thể đánh ngang cùng Hải Khiếu linh văn?
- Thú linh văn cùng Kiếm linh văn kết hợp rất hoàn mỹ, Chí Tôn song thánh văn, quả nhiên cường đại!
- Khương Phàm có thể luyện đan dược Chuẩn Thánh phẩm, Lý Dần có thể khiêu chiến Lý Hoàng, bọn hắn lại còn có ái thánh văn loại Không Gian. Tổ hợp này... Có chút mạnh.
Đám người nghị luận ầm ĩ, nhìn về phía Khương Phàm, ánh mắt đã nhiều hơn mấy phần kính sợ.
Sắc mặt các tộc nhân Lý gia lại âm trầm.
Theo bọn hắn nghĩ, thế hoà không phân thắng bại chính là thua.
Lý Hoàng cao ngạo cường đại của bọn hắn, sao có thể bại bởi hạng người vô danh, đây quả thực là sỉ nhục.
Nếu như không phải nhìn cái tên Lý Dần kia toàn thân rách rưới, thương thế nghiêm trọng, không thích hợp tái chiến, rất nhiều người trong bọn họ đã nhịn không được đều muốn khởi xướng khiêu chiến.
Lý Hoàng từ mặt biển đi về tới, xa xa nhìn Khương Phàm.
Không nói thêm gì, chỉ là nhẹ gật đầu, có chơi có chịu, hắn sẽ giữ bí mật.
- Ngươi làm sao làm? Vì sao không có thể thắng hắn?
Có mấy vị nam tử Lý gia trầm giọng chất vấn.
- Ta nỗ lực hết sức, không quan tâm thắng thua.
- Ngươi không quan tâm, gia tộc quan tâm.
- Ta nói, ta nỗ lực hết sức, ngươi nghe không hiểu?
- Ngươi...
- Các ngươi còn chưa có tư cách chất vấn ta! Ta bây giờ coi như vết thương chằng chịt, cũng có thể phế bỏ mấy kẻ các ngươi!
Lý Hoàng ánh mắt lăng lệ, phát ra khí thế cường đại.
Mấy vị nam tử thể hiện giãy dụa, từ từ cúi đầu.
Lý Hoàng đe dọa nhìn bọn hắn:
- Ta rất ít khi về gia tộc, không có nghĩa là ta ở trong gia tộc này không có địa vị. Thời điểm nên trở về, ta tự sẽ trở về, địa vị là của ta, ai cũng không đoạt được. Nên có tôn trọng, các ngươi cũng phải hiểu được vị trí của bản thân mình. Hiểu chưa?
Các tộc nhân Lý gia nhao nhao cúi đầu, không còn dám mạo phạm.
Lý Hoàng không chỉ có thiên phú cường đại, còn quanh năm lịch luyện tại hải vực, liều mạng sinh tử, được rất nhiều trưởng bối thưởng thức, bây giờ đã được đặt trước là phó thống lĩnh, tương lai muốn theo lao thẳng đến Bách Tộc chiến trường.
Hứa Đan xô đẩy Khương Phàm:
- Trong mắt ngươi chỉ có nữ tử, không có đồ đệ của ngươi sao? Nhanh, lấy đan dược ra. Ngươi không đau lòng đồ đệ của ngươi, nhưng ta thì đau lòng cho nam tử của ta đây.
Khương Phàm triệu ra viên thuốc, Hứa Đan bắt lấy liền phóng tới nơi xa.
- Khương Phàm?
Một âm thanh lạnh lùng vang lên sau lưng Khương Phàm.
- Ngụy Vô Cực?
Khương Phàm không có quay đầu liền biết là ai đã tới.
Trong lòng cười lạnh một tiếng, tới đúng lúc.
- Ngươi đã gặp qua ta?
Một nam tử sắc mặt hơi có vẻ bệnh trạng, đi tới phía trước Khương Phàm, dò xét Khương Phàm.
- Ta cảm giác hẳn là ngươi tới.
Khương Phàm có chút ngẩng đầu, cố ý toát ra một tư thái ngạo mạn.
Ngụy Vô Cực khẽ chau mày.
Tính cách người cao ngạo, không ưa nhất chính là người khác ở trước mặt mình cao ngạo.
- Phụ thân ta đánh giá ngươi rất cao, nói Đại La Xích Dương Đan ngươi luyện có độ tinh khiết và dược hiệu đều thuộc thượng giai. Cho ta quan sát một phen?
Khương Phàm thái độ cao ngạo, ngữ khí cứng nhắc:
- Phụ thân ngươi nơi đó có một viên, ngươi có thể trở về từ từ quan sát.
Chết tiệt, đây là thái độ gì, Ngụy Vô Cực có chút tức giận.
- Ta muốn thấy viên trong tay ngươi kia.
- Đan dược đã thu lại.
- Thu lại liền không thể lấy ra thêm lần nữa?
- Thu lại, chính là không muốn lấy thêm tới. Ngụy Vô Cực công tử, nghe không hiểu?
- Ha ha, ta không xứng đụng đan dược của ngươi?
- Nhất định phải chọn ngay thẳng như vậy?
- Có phải ngươi cảm thấy Ngụy Vô Cực ta dễ ức hiếp hay không?
Ngụy Vô Cực trầm mặt xuống.
Một người ngoài cũng dám phách lối tại Hải Thần đảo, đúng là không biết sống chết.
Khương Phàm chỉ cười khẽ hai tiếng, đưa tay mời.
- Phụ thân ngươi an bài ngươi qua đây là mang ta đi tham quan, chúng ta bắt đầu?
- Không phải nói ta không xứng sao? Chính ngươi đi đi, tiểu gia ta không hầu hạ!
Ngụy Vô Cực hừ lạnh một tiếng, quay người rời khỏi.
Nếu như không phải hôm nay là tình huống đặc biệt thì hắn thu thập cái tên hỗn đản ngạo mạn này.
- Ngụy công tử, phụ thân ngươi bảo ngươi mang ta đi xung quanh một chút...
Khương Phàm hô to.
- Hừ!!
Ngụy Vô Cực cũng không quay đầu lại.
- Ngụy công tử, cấp bậc lễ nghĩa Ngụy gia đâu? Phụ thân ngươi an bài ngươi mang ta đi tham quan.
Khương Phàm cố ý cất cao giọng, hấp dẫn tân khách các nơi chú ý, cũng hấp dẫn những thị vệ kia chú ý.
Mà Ngụy Vô Cực lại không nhìn đến, cứ thế biến mất trong bóng đêm.
Khương Phàm cười nhạt một tiếng, quay người đi tới chỗ Lý Hoàng đang muốn rời khỏi, đứng ở trước mặt mọi người nói:
- Mới tới quý địa, có nhiều mạo phạm, còn xin Lý công tử thứ lỗi. Lý Dần, còn không xin lỗi Lý Hoàng công tử?
Hứa Đan nghe xong thì có chút giận:
- Xin lỗi? Dựa vào cái gì xin lỗi, là hắn muốn khiêu chiến!
Lý Hoàng ngăn lại:
- Không cần, ta chính là mong đợi chiến đấu như vậy, đánh thống khoái, đánh thắng được nghiện!
Khương Phàm lắc đầu nói:
- Ngày mai sẽ là thời gian đại hôn của Hải Thần đảo, luận võ hẳn là đến điểm là dừng, là đồ nhi ta lỗ mãng. Như vậy đi, ta thay đồ nhi ta xin lỗi ngươi, tự thân vì Lý công tử mà luyện chế một viên đan dược, Thiên Nhân Đan!
Lý Hoàng vừa muốn cự tuyệt, nghe xong thì khuôn mặt có chút động:
- Thiên Nhân Đan?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!